Từ sau khi bà nội Lục bị mất tiền, bà ta càng trở nên khó tính, cay nghiệt hơn bao giờ hết. Bác gái Lục kiên nhẫn dùng lý lẽ phân trần với bà ta, nhưng bây giờ thấy bên nhà mẹ của bác gái không còn oai phong như xưa, bà nội Lục liền bắt đầu lấn tới, bắt nạt người khác.
Bác gái Lục nói: “Mẹ, mẹ đừng quá tuyệt tình như vậy, xúi giục con cái ly hôn với chồng, sau này chính con cháu mẹ sẽ là người đầu tiên oán hận mẹ.” Sau đó còn nói thêm: “Dù lạc đà có c.h.ế.t gầy thì vẫn to hơn ngựa. Mẹ nên suy tính cho thật cẩn thận.”
Bà nội Lục lập tức nhớ tới cái ví da ngập tràn tiền bạc đó của Lâm Hâm, phải rồi, bây giờ Lâm Hâm đã bị bắt, tiền trong cái ví da đó tất cả đều thuộc về bà ta.
Bà nội Lục đã có mưu tính riêng trong lòng, hừ một tiếng, hờ hững chửi mắng vài câu rồi cho qua. Bác gái Lục thì thầm than khổ sở. Số tiền này đã bị bà nội Lục – người đàn bà già gian xảo ấy – nhắm vào, việc có giữ được hay không còn là một ẩn số. Chính vì lý do này, sau này họ sẽ còn phải tranh cãi ầm ĩ không ngừng.
…
Lần này, người nhà họ Phó đều đồng lòng ra mặt bảo vệ Lục Ngọc, khiến Lục Ngọc cảm kích khôn xiết.
Người có mặt ở đây đều đinh ninh rằng bác gái Lục báo án nên công an mới tới, chỉ có Lục Ngọc biết khẳng định chắc chắn đó là do Phó Cầm Duy đã âm thầm sắp đặt.
Cảnh sát đã đưa Lâm Hâm đi, tảng đá nặng trĩu trong lòng Lục Ngọc cuối cùng cũng trút xuống. Cô và Phó Cầm Duy vốn chẳng hề để lộ sơ hở trước mặt cảnh sát, chỉ có lần đó, cũng là mượn cớ đến thăm cảnh sát Trần.
Giải quyết xong mối họa lớn, Lục Ngọc muốn ăn mừng cho thỏa thuê một bữa. Giờ trong túi cô có hơn một trăm tệ, liền rút hai tấm phiếu thịt Phó Cầm Duy đưa, đến hàng thịt mua sắm!
Vừa tới nơi, Lục Ngọc đã nhìn trúng miếng thịt ba chỉ mỡ nạc đan xen bắt mắt, cô hỏi: “Miếng thịt này giá bao nhiêu tiền?”
Người bán thịt nhanh nhảu đáp: “Một tệ một hào, đây là thịt ngon nhất đấy cô gái!” Đối với họ, miếng thịt nào có mỡ là miếng đó ngon.
Lục Ngọc chỉ có hai tờ phiếu thịt một cân. Mua thịt xong, cô tiện miệng hỏi thêm: “Ngoài thịt ra, còn có thứ gì không cần phiếu không ạ?”
Chị bán thịt lớn tiếng nói: “Cô gái à, thịt chỗ chúng tôi đều cần phiếu cả, đây là hàng thịt nhà nước mà. Ngày nào chúng tôi cũng phải nhập sổ sách rõ ràng, một cân thịt một tờ phiếu, không thể qua loa được đâu.” Sau đó, chị ta bổ sung thêm một câu: “Chỉ có ruột già là không cần phiếu thôi.” Hễ là mặt hàng bán chạy, nơi đây đều cần phiếu mới được.
Trước đây, giò heo vốn không cần phiếu, nhưng bây giờ vào mùa sinh nở, không ít người trong thôn mua về cho vợ bồi bổ để có sữa cho con bú. Bởi vậy, giò heo giờ cũng cần phiếu.
Tuy ruột già không cần phiếu, nhưng nó vẫn cần tiền! Ruột già có mùi đặc trưng, phải tốn nhiều gia vị và dầu mỡ nấu nướng kỹ lưỡng mới ngon. Người bình thường ít ai mua, thế nên những thứ không bán được thường được coi là phúc lợi nhân viên, phân phát cho cán bộ, công nhân viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chị bán thịt đã sớm ăn ngán lắm rồi!
Bây giờ lại chất đống ba bộ ruột già, cộng lại cũng gần mười lăm cân, thử hỏi ai sẽ mua hết cho được?
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc nhìn thấy đống ruột già, đôi mắt cô liền sáng rực, hỏi: “Bao nhiêu tiền một cân ạ?”
Chị bán thịt đáp: “Năm hào.” Dù không phải mặt hàng giá trị cao nhưng vẫn là món ăn mặn, cái giá này quả thực rất phải chăng.
Lục Ngọc nói: “Ba bộ ruột già này tôi mua hết, chị bớt cho tôi chút đỉnh được không?”
Chị bán thịt còn tưởng cô gái trẻ đang nói đùa: “Cô lấy hết cả ba bộ ư? Tôi vừa mới cân xong, những mười lăm cân đấy.” Tính ra đã lên tới bảy tệ rưỡi, quả không phải một con số nhỏ.
Cô gái này có thể tự quyết định mua nhiều như vậy sao?
Chị bán thịt có đôi chút nghi hoặc.
Lục Ngọc khẳng định: “Đúng vậy.” Ruột già là một món đồ ăn ngon, có rất nhiều cách chế biến hấp dẫn, nếu biết cách nấu, thậm chí còn ngon hơn cả thịt.
Chị bán thịt lấy bàn tính ra, tiện tay khảy khảy vài cái, nói: “Vậy thì tính cô bốn hào một cân nhé, mười lăm cân tổng cộng sáu tệ.” Nếu cô ta có thể bán hết số ruột già tồn kho này, chắc chắn sẽ được cấp trên biểu dương.
Lục Ngọc tiếp tục trả giá: “Ba hào rưỡi một cân thôi.”
Chị bán thịt nghe xong liền lập tức xua tay từ chối: “Vậy thì không được rồi, chỗ chúng tôi bình thường bán năm hào, giảm nhiều quá rồi.” Nhưng thấy lâu lắm mới có người mua, lại không nỡ để Lục Ngọc đi, chị ta bèn nói: “Thôi được rồi, thế này đi, nếu cô lấy hết, tôi tính tròn cho cô năm tệ thôi, thế nào?”
Lục Ngọc nghe xong liền đồng ý ngay tắp lự, sảng khoái trả tiền rồi vui vẻ rời đi.
Sau khi cô đi, chị bán thịt lại dùng bàn tính khảy khảy một lát. Ba hào rưỡi một cân, mười lăm cân, tổng cộng là năm tệ hai hào rưỡi.
Chị bán thịt chợt ngớ người ra, cô ta làm cái trò gì vậy chứ, năm tệ hai hào rưỡi không bán, ngược lại còn thương lượng với người ta chỉ lấy năm tệ!