Chị bán thịt định chôn chặt bí mật này trong lòng tới c.h.ế.t không hé răng nửa lời, đợi lát nữa chủ nhiệm tới, cứ nói cô ta đã tốn không ít sức lực mới bán được số ruột già này.
…
Lục Ngọc về tới nhà, lại nhờ người mang về một bao gạo. Gạo giá một hào hai một cân. Một bao năm mươi cân, tổng cộng sáu tệ. Đây là lương thực cũ mua từ tay đồng hương, nhưng bảo quản khá tốt, không hề có mùi mốc, lúa mới còn đang trổ bông ngoài đồng kia mà.
Người bán gạo cũng đang cần tiền gấp, nếu không thì gạo này ít nhất phải tám tệ.
Thấy cô mua gạo lại mua thịt, Tiêu Thái Liên hỏi: “Sao lại tiêu nhiều tiền đến vậy hả con?” Lục Ngọc được chia ba phần cổ vịt, trong tay có chút tiền, cả nhà đều biết chuyện này.
Bà Tiêu Thái Liên vốn quen tằn tiện, tuy không phải tiêu tiền của mình, nhưng bà cũng xót! Bà nghĩ, có tiền cũng không thể tiêu bạt mạng như vậy, sống thì phải biết tằn tiện từng đồng.
Lục Ngọc nói: “Cũng nhờ mấy anh trai giúp đỡ nhiều, con muốn nấu chút đồ ngon để cảm ơn họ ạ.”
Vầng trán bà Tiêu Thái Liên giãn ra, Lục Ngọc có lòng hiếu thảo, biết điều như vậy cũng hiếm thấy. Người trong nhà ai cũng thương cô, quả nhiên cô cũng rất biết cách đối đãi để người ta thương yêu.
Bà Tiêu Thái Liên nói: “Vậy cũng đâu cần mua nhiều đến thế!” Tuy nói vậy, nhưng mua thì cũng đã mua rồi. Bà vội giúp Lục Ngọc rửa sạch lòng heo. Lúc ra khỏi lò mổ, lòng heo đã được sơ chế qua loa, trông cũng tươm tất rồi. Thế nhưng, Lục Ngọc vẫn kiên nhẫn lộn qua lộn lại, chà xát rửa sạch sáu bận, cuối cùng mới vớt ra rổ.
Thịt heo thì làm món thịt kho Tàu, lòng heo thì kho tương, rồi tùy tiện xào thêm hai món nhỏ nữa là được. Trong nhà Lục Ngọc lại có sẵn cổ vịt rim, đầy đủ gia vị cần dùng. Lúc kho lòng heo, cô không tiếc tay mà bỏ vào không ít tương dầu kho. Chẳng mấy chốc, dầu mỡ béo ngậy, nước tương đỏ au, mùi thơm đã xộc thẳng vào cánh mũi.
Lục Ngọc lại bắt đầu đong gạo, lần này đong thật hào phóng, nấu liền hai nồi lớn cơm trắng.
Bà Tiêu Thái Liên ở trong sân đã ngửi được mùi cơm thơm lừng. Bà biết lúc Lục Ngọc nấu ăn không hề tính toán chi li. Bà không đi vào bếp, sợ mình nhìn thấy lại không đành lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lòng heo dùng nồi gang lớn hầm lửa nhỏ, nắp nồi kêu lụp bụp, hơi nước bốc lên thơm ngào ngạt. Nồi gang lớn lại giữ nhiệt tốt, chẳng mấy chốc lòng đã mềm nhừ. Sau khi hầm mềm rục, cô dùng đũa gắp ra. Mười lăm cân lòng heo, hầm kỹ xong cũng chẳng còn được bao nhiêu. Lục Ngọc cắt chúng thành từng miếng vừa ăn.
Cơm cũng đã chín tới, Lục Ngọc tìm chiếc cặp lồng cũ trong nhà, đong đầy một bát lớn cơm trắng. Bên trên phủ kín nào là thịt kho Tàu, nào là lòng heo kho tương, cuối cùng chan thêm lớp nước sốt bóng bẩy. Lục Ngọc bỏ đủ gia vị, ngay cả nước sốt cũng ngon, trộn với cơm ăn thì thật tuyệt vời.
Bát đầu tiên Lục Ngọc dành cho trưởng thôn. Cuối cùng cô cũng nhìn ra được rằng, quan huyện cũng không bằng cán bộ thôn, giữ mối quan hệ tốt với trưởng thôn, về sau ắt có lợi trăm đường. Hơn nữa trưởng thôn nhiều lần che chở, bảo vệ cô, vừa là tình cảm, vừa là lẽ phải, cũng nên mang chút quà cáp cảm ơn.
Lục Ngọc đi suốt quãng đường, mùi thơm của thức ăn quyện vào gió, bay lất phất trên đường, khiến ai ngửi thấy cũng phải nuốt nước bọt ực ực, bụng dạ cồn cào. Lúc cô bưng chiếc cặp lồng cơm đầy ắp lòng kho đến văn phòng trưởng thôn, nhìn thấy rõ ràng trưởng thôn đã nuốt nước bọt mấy lượt.
Trưởng thôn còn nói: “Ối chao, cô mang gì đến thế?”
Lục Ngọc nói: “Nhà cháu vừa nấu chút đồ ngon, mang tới biếu chú nếm thử ạ!”
Trưởng thôn muốn từ chối nhưng mũi ngửi được mùi này, thật sự không nói ra được lời cự tuyệt. Mùi hương thơm phức cứ len lỏi, như có ma lực, chui thẳng vào cánh mũi của ông. Trên bát cơm trắng đầy ắp phủ kín những miếng lòng heo, Lục Ngọc xới thật đầy, phải đủ cho hai người ăn mới hết.
Phạm Khắc Hiếu
Trưởng thôn nói: “Được rồi, lần sau đừng bày vẽ như vậy nữa.” Ông cũng chưa tiện ăn ngay, nói với cô: “Ngày mai cô chuẩn bị chỉnh tề một chút, cùng tôi lên thành phố tham gia Đại hội Tuyên dương Cá nhân Tiên tiến. Nếu cô mà giải quyết được chuyện phân bón, tôi sẽ đứng ra lo liệu chuyện nuôi heo cho cô.”
Lục Ngọc nghe vậy rất vui, một bữa cơm có thịt và chuyện được ăn thịt dài dài, cái nào quan trọng hơn thì vẫn phải phân biệt cho rành mạch. Lục Ngọc cười tươi roi rói nói: “Cháu nhất định sẽ nghĩ cách vẹn toàn!” Lục Ngọc còn phải mang cơm cho những người khác, bèn cáo từ rồi đi.
Sau khi thấy cô đi, trưởng thôn thực sự không nhịn được nữa, dùng đũa gắp một miếng lòng heo săn chắc cho vào miệng, nhai vào thấy dai dai sần sật. Nhìn là biết đã hầm rất kỹ, thấm đẫm gia vị, nhai miếng nào cũng cảm nhận được vị ngọt béo lan tỏa, ông liền vội vàng xới thêm một miếng cơm to.
Ồ, ngon thật!