Cả đời ông ta ăn lòng heo bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên được nếm mùi vị này. Quả thực là món "trộm cơm" đích thực, ngay cả nước sốt chan cơm cũng thơm ngon khó cưỡng.
Trưởng thôn vốn định bụng mang về cho vợ con nếm thử, nhưng vừa ăn vào đã không thể dừng đũa. Mãi đến khi ông ta cố kìm lòng lại, hộp cơm đã vơi đi một nửa. Nếu cứ ăn thỏa thuê, e rằng hết sạch phần còn lại cũng chẳng thành vấn đề.
…
Lục Ngọc không chỉ hào phóng chia phần cho trưởng thôn mà còn gửi nhà họ Lục một ít cơm chan lòng kho, để buổi tối họ chẳng cần phải nấu nướng gì nữa.
Lục Ngọc xách hộp cơm đi dọc con đường làng, hương thơm quyến rũ cứ vấn vít bay là là trong gió. Nhiều cụ già trong xóm hít hà rồi hỏi: “Ai mà nấu món gì thơm lừng cả xóm thế này?”
Lục Ngọc mỉm cười đáp: “Lòng già đó ạ, cháu đặc biệt hầm cho thật mềm. Các thím có muốn nếm thử không?” Nhờ có những cụ già tốt bụng này mà bữa trước, lúc Lâm Hâm đến gây chuyện kiếm cớ, họ đã kịp thời gọi người ra can thiệp, nếu không, bị cái tên lưu manh đó xông vào, không chừng cô đã phải chịu thiệt thòi rồi.
Mấy bà thím khấp khởi tò mò, liền nói: “Múc cho các thím mỗi người một ít, nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Lục Ngọc bảo họ về lấy bát.
Ai nấy đều mang ra những chiếc bát nhỏ, rất ý tứ và có chừng mực. Chỉ có duy nhất một bà thím mang một cái bát to chà bá. Lục Ngọc lần lượt múc đầy mỗi bát một thìa cơm, bên trên phủ đầy lòng kho nâu óng, còn rưới thêm chút nước sốt đậm đà, trông đã thấy đưa cơm.
Mọi người đều không ngờ Lục Ngọc lại rộng rãi đến vậy, ai nấy đều ngượng nghịu nói: “Này… cũng nhiều quá rồi đấy cô ạ.” Ngửi mùi thơm nức này, ban đầu họ chỉ nghĩ xin vài ba miếng lòng thêm chút nước sốt, nào ngờ cô còn cho cả cơm.
Riêng bà thím cầm bát to kia, mùi thơm đã sớm khiến bà ta thèm nhỏ dãi. Hôm nay Lục Ngọc thật phóng khoáng, vừa cho cơm vừa cho lòng, đúng là một bữa no nê!
Thế nhưng, Lục Ngọc dường như chẳng mảy may bận tâm tới bà ta.
Bà thím đó vẫn hỏi: “Này, đây là sao?”
Mấy bà thím xung quanh không thể chịu nổi nữa, liền bĩu môi nói: “Mặt bà cũng dày thật đấy! Mấy hôm trước bà còn nói Lục Ngọc không tôn kính người lớn, cái thằng Lâm Hâm tìm nó gây chuyện cũng không phải vô cớ. Nếu là tôi, tôi đã chẳng dám ló mặt ra, vậy mà bà còn trơ trẽn vác bát tới xin xỏ à?”
Bà thím cầm bát to kia bình thường vốn thích làm cái gai trong mắt người khác, chỉ thích gây chuyện kiếm cớ để làm mình làm mẩy.
Sau khi bị người ta vạch mặt, mọi người lập tức nhìn bà ta bằng ánh mắt khó chịu, đầy dò xét.
Bà thím đó có chút ngượng, liền thanh minh: “Khi đó tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi mà!” Xung quanh đều là người nói giúp Lục Ngọc, khiến bà ta cũng chẳng dám ở đó cãi cọ gì thêm, đành lủi thủi chuồn đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những người già này vốn tiết kiệm quen rồi, thấy vừa có lòng heo lại có cơm ngon, liền không nỡ ăn ngay, định bụng để dành tới tối, đợi con cháu đi làm về, mỗi người có thể chia nhau một hai muỗng cho có chất.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc đã chia không ít lòng, mang cơm đi phân phát, nhưng vẫn còn thừa lại một chậu nhỏ đầy ắp. Ngoài ra còn hai chậu thịt kho thơm lừng. Vì đều là món ăn rất tốn cơm nên cô phải chuẩn bị kha khá gạo.
Lục Ngọc sợ món ăn hôm nay đậm đà quá, nên còn xào thêm hai đĩa rau xanh thanh mát.
Người nhà họ Phó tan ca, từ đằng xa đã ngửi thấy mùi thơm bay là là trong gió. Ai nấy đều rảo bước cuống quýt về nhà. Vừa đẩy cánh cổng gỗ, mùi thơm lừng đã xộc thẳng vào mũi đến ngây ngất.
Phó Cầm Duy cũng vừa về đến sân.
Lục Ngọc giúp anh dựng xe, sau đó hai người cùng đi rửa tay rồi vào ngồi vào bàn ăn.
“Ực… ực…” Anh hai Phó nuốt nước bọt ừng ực, há miệng ra là sợ nước dãi chảy ròng, căn bản chẳng thốt nên lời.
Anh ba Phó nhìn mâm cơm đầy ắp thịt mà mắt chữ O mồm chữ A: “Mẹ ơi, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây à? Sao lại có cả thịt cả cơm thế này?”
Lục Ngọc đã từng nấu rất nhiều món ngon, món nào cũng khiến người ta xuýt xoa. Thế nhưng, trong thời buổi thiếu thốn dầu mỡ này, thịt vẫn có sức hấp dẫn hơn bất cứ sơn hào hải vị nào.
Tiêu Thái Liên biết cái thằng ba này lì lợm, liền tức giận nói: “Cơm thịt này là em dâu con tự bỏ tiền túi ra mua đấy!”
Anh ba Phó vội vàng nói: “Mẹ, không nên để em dâu chi số tiền lớn này chứ!”
Tiêu Thái Liên nhíu mày lại, quát: “Chẳng lẽ các con muốn ngày nào cũng ăn thịt à? Nhà chúng ta làm gì có điều kiện như thế! Hơn nữa, đứa nào mà vô tích sự thì tối nay nhịn đói cho mẹ!”
Anh ba Phó lập tức ngậm tịt miệng lại.
Lục Ngọc nhìn cảnh đó cũng bật cười khe khẽ.
Tiêu Thái Liên trừng mắt nhìn con trai một cái, sau đó mới ôn tồn nói: “Nào, ăn cơm thôi các con!”
Vừa nghe khẩu lệnh ăn cơm, mâm thức ăn đã vơi đi một nửa. Ai nấy đều vội vàng múc lòng xào và chan nước sốt vào bát của mình, không quên gắp thêm miếng thịt kho béo ngậy. Nuốt một miếng xuống bụng, cảm giác thỏa mãn khiến ai nấy cũng phải nhắm tịt mắt lại vì sung sướng. Hương vị đậm đà lan tỏa khắp vòm miệng. Thịt đúng là thứ họ mong đợi nhất, nhưng món lòng lợn xào này quả thực thơm ngon đến khó cưỡng, thậm chí còn hết nhanh hơn cả thịt kho. Ngon đáo để!