Đồ Quê Mùa Từ Nông Thôn
Chỗ này gần nơi họp hành, đôi lúc họp xong người ta tiện thể ghé vào mua chút đặc sản mang về.
Ở đây có hải sản nhỏ đóng gói, bên trong bày nào hải thố, nào sò khô, tôm khô, lại có cả cua nhỏ phơi khô, cộng lại hơn chục loại, nhưng tổng cộng cũng chỉ nặng một lạng, vừa hay một túi đủ nấu một món.
Lục Ngọc hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
“Hai hào.” Ông chủ tiệm đã tự động hạ giá. Ban đầu bán ba hào nhưng chẳng mấy khi bán được món nào, định sau khi bán hết lô hải sản nhỏ này thì lần sau sẽ không nhập nữa.
Lục Ngọc mua một túi, rồi mua thêm hai quả trứng gà, lại mua mười đôi đũa gỗ dùng một lần, một hào một bó.
Phạm Khắc Hiếu
Dùng bát đũa ở ngoài thì Lục Ngọc thấy cũng chẳng có gì đáng ngại, nhưng mấy đôi đũa ở tiệm bánh quẩy đã sắp mốc xanh cả rồi, chẳng biết đã dùng từ đời nào, Lục Ngọc đành phải mua đôi mới.
Mua nhiều đồ như vậy vẫn chưa hết năm hào, Lục Ngọc tự thưởng cho mình hai hào. Nơi này cũng có bán nước cam, hai hào một chai, là sản phẩm của xưởng nước ngọt trong huyện, có vị chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng.
Lục Ngọc không nỡ mua. Cô nhớ cung tiêu xã của Phó Cầm Duy cũng có bán, mà giá trong đó mới chỉ một hào. Cô là người nhà cán bộ, được hưởng giá ưu đãi, dĩ nhiên chẳng nỡ mua nước ngọt đắt đỏ ở ngoài.
Lục Ngọc ôm đồ về, mấy người ở quán bánh quẩy chiên bên đường thấy vậy, liền liếc mắt đưa tình, nói bóng nói gió: “Đồ nhà quê từ nông thôn mò lên đây!”
Những người đó đều là khách quen của ông ta, nếu đã tự nấu mì, ông ta còn kiếm chác được gì nữa?
Ông ta nghiêng đầu nói với mấy người khác, ý tứ rõ ràng là không tiện tranh cãi. Dù sao thì chuyện bé xé ra to cũng chẳng hay ho gì.
Lục Ngọc hoặc nhịn, hoặc không. Chuyện vốn chỉ có hai con đường ấy, ai ngờ cô lại chẳng chọn lối nào. Mấy vị trưởng thôn và đại biểu vây quanh sạp bánh quẩy, chần chừ mãi vẫn chưa mua, rõ là vì tiền trong túi không đủ dư dả.
Ông chủ sạp bánh quẩy ra sức chiên, chỉ mong mùi thơm lừng ấy khiến bọn họ thèm đến chảy nước miếng, thèm đến nỗi không thể không móc tiền mua.
Lục Ngọc nói: “Mấy chú mấy bác ơi, trưởng thôn của chúng cháu đang gọi mọi người kìa. Đi thôi, đi thôi.” Nói xong, cô liền kéo mấy vị khách đang chần chừ trước sạp bánh quẩy đi mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy vị trưởng thôn này muốn ăn lại tiếc tiền, nhìn cô ôm hai cuộn mì vắt, còn có gì không biết nữa chứ. Mì vắt mà nấu nhiều thì chắc chắn hai người không ăn nổi.
Lập tức, họ cười phá lên: “Bí thư Vương hào phóng từ khi nào vậy trời!”
“Đúng là thay tính đổi nết rồi.” Nói xong, họ cười ha ha rồi đi theo Lục Ngọc.
Ông chủ sạp bánh quẩy tức đến sôi máu.
Hắn không nhịn được, quát tháo Lục Ngọc: “Con nhỏ kia, làm cái trò gì vậy! Cướp khách của tôi, có còn biết phép tắc gì nữa không?”
Ông chủ sạp bánh quẩy này vừa mập vừa xấu, giọng nói lại còn rất lớn. Hắn ta quát tháo ầm ĩ ngoài hội trường như vậy, cũng khiến mấy người bên trong phải tò mò đi ra xem xét.
Lục Ngọc đáp: “Họ chưa mua đã thành người của ông rồi sao? Ông là thổ phỉ hay sao mà muốn cưỡng mua cưỡng bán? Chẳng phải trong huyện đang rầm rộ thanh trừ tệ nạn xã hội hay sao? Loại người ngang ngược như ông mà còn được thả rông thế này thì quả thật là làm ô uế cả bộ mặt của huyện nhà!”
Lục Ngọc chưa từng cãi thua ai. Người có thể đối đáp qua lại mấy lượt với đám đàn bà đanh đá nơi thôn quê, thì sợ gì mấy kẻ ngang ngược như ông ta chứ.
Ông chủ sạp ỷ mình là người huyện, luôn tự cho là hơn người, chẳng bao giờ chịu coi trọng dân nông thôn. Vả lại hắn ta lại là người có chút quan hệ, nên mấy vị trưởng thôn này thấy hắn đều phải nhún nhường, khách khí. Chắc hẳn hắn đã quen thói ngang tàng lâu ngày, nên quên béng mất rằng mình cũng có thể bị người khác mắng chửi lại.
Trưởng thôn Vương cùng mọi người đi ra, nói: “Lục Ngọc, tới đây, chúng ta không thèm đứng chung một chỗ với hạng người kém cỏi, vô học như vậy.”
Mấy người được Lục Ngọc gọi tới trông thấy cô lên tiếng chất vấn chủ sạp bánh quẩy này cũng cảm thấy bất bình thay, lần lượt nói: “Sao nào, chúng tôi muốn mua thì mua, không muốn mua thì đi, có ảnh hưởng gì tới chú đâu?”
“Cái ngữ anh thấy người ta hiền lành là được đà lấn tới. Con gái mà chú cũng ức hiếp? Đúng là chẳng ra gì!”
“Chứ gì nữa, người ta là phần tử tiên tiến của thôn. Chú còn hếch mũi lên trời? Người ta tiên tiến hơn chú không biết bao nhiêu phần đâu.”
Thường ngày ở thôn, mấy vị trưởng thôn này quen dùng lời lẽ đanh thép để răn dạy người khác, đến huyện thì cũng phải bớt kiêu căng đi ít nhiều. Nhưng giờ đây, nhìn thấy chủ sạp bánh quẩy ức h.i.ế.p một cô gái yếu ớt, lại chỉ vì cô ấy lên tiếng đòi lẽ phải cho họ có chỗ ăn cơm, mấy vị ấy ngay lập tức đoàn kết lại, cùng chung tiếng nói.