Họ nhanh chóng trở về thôn. Lục Ngọc xuống xe ở cổng làng cùng ông trưởng thôn, ông còn không quên dặn dò: “Cô mau mau thảo bản báo cáo cho lãnh đạo, tôi sẽ giúp cô chỉnh sửa, rồi sớm gửi lên. Đừng để các vị ấy phải chờ lâu.”
Lục Ngọc vâng một tiếng.
Lúc này cô mới quay về nhà họ Phó.
Trời còn sáng, những người làm việc ngoài đồng vẫn chưa nghỉ.
Chỉ có Phó Cầm Duy và Tiêu Thái Liên ở nhà. Bà Tiêu Thái Liên đang trông cháu nhỏ ở ngoài sân. Nhìn thấy Lục Ngọc, bà vội vàng hỏi han xem chuyến đi họp ở huyện có tốt đẹp không.
Lục Ngọc lấy tấm bằng khen ra khiến bà Tiêu Thái Liên vui muốn chết: “Ối chao, cái này phải treo lên ở chỗ trang trọng nhất mới phải! Để mẹ mang sang cho thím hai con xem, cả đời họ chưa từng thấy cái bằng khen nào to thế này đâu!”
Nói xong, bà vui vẻ chạy ra ngoài.
Phó Cầm Duy lắc đầu mỉm cười nói: “Mẹ chúng ta lại được dịp đi khoe rồi.”
Lục Ngọc bật cười khúc khích.
Trong sân không có ai, Phó Cầm Duy khẽ hỏi cô: “Em có mệt không?” Anh thấy cô thực sự vất vả rồi. Đêm qua hai người họ quấn quýt đến tận khuya, sáng nay cô lại phải đi họp cả ngày. Phó Cầm Duy cảm thấy hơi hổ thẹn, anh đâu biết Lục Ngọc lại có việc bận như vậy.
Nói đoạn, anh còn khoe với Lục Ngọc một thùng nước cam anh mang về. Cả một thùng lớn hai mươi tư chai! Mua vào mất hai tệ tư. Giữa cái nắng hè oi ả này, được nhấp một ngụm nước cam thì còn gì bằng!
Sau khi Lục Ngọc nhìn thấy, có chút kinh ngạc lẫn thích thú: “Hai chúng ta đúng là tâm đầu ý hợp! Em mới nghĩ muốn uống cái này thôi mà anh đã mua về rồi.”
Mấy loại nước ngọt chua chua ngọt ngọt thế này, uống vào là cứ muốn uống mãi. Thời này đường còn khan hiếm, nên nước ngọt được xem là thứ hàng xa xỉ phẩm. Dân trong thôn muốn mua một chai cũng phải đắn đo mãi. Vậy mà Phó Cầm Duy đây, lại một lúc khênh về cả một thùng lớn như vậy!
Phó Cầm Duy thấy cô nghe nhắc đến nước cam mà mắt sáng bừng, bèn nhẹ nhàng ôm người trong lòng, dịu giọng nói: “Em thích là được.”
Lục Ngọc nói: “Em muốn đợi đến mai ra huyện mua chút thịt bò.” Cô thèm thịt bò không phải ngày một ngày hai, hơn nữa còn có thể dùng thịt bò chế biến món mới, biếu xưởng trưởng Lưu một ít để tiện bàn chuyện mua phân bón.
Trước đây Lục Ngọc chưa từng nghe ai nói có người mua thịt bò, cứ ngỡ mọi người đều không ăn. Sau này mới vỡ lẽ, thịt bò chỉ có duy nhất một cửa hàng trong huyện bán. Hai tệ một cân, lại còn phải có phiếu thịt mới mua được.
Phó Cầm Duy nói: “Để anh ra ngoài mua cho em.” Lục Ngọc đưa anh mười tệ, bây giờ cô là "chủ nhà" có chút vốn liếng, trong tay đang giữ hơn trăm tệ lận.
Phó Cầm Duy mở ngăn tủ, bên trong có hơn ba mươi tờ phiếu thịt loại nửa cân.
Lục Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Anh lấy đâu ra nhiều như vậy?”
“Anh đổi với người khác.” Phó Cầm Duy phát hiện cô thích, bèn cố tình thu thập mấy thứ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Cầm Duy định ra ngoài ngay, Lục Ngọc vội nói: “Khuya rồi, đừng đi vội.” Bây giờ đã năm giờ chiều, vào huyện phải mất hai tiếng đồng hồ, về tới nơi chắc cũng hơn chín giờ tối.
Phó Cầm Duy đáp: “Hàng thịt trong huyện tám giờ mới đóng cửa, vẫn còn kịp chán.”
Nói đoạn, anh liền rảo bước đi thẳng.
Lục Ngọc gọi với theo cũng không kịp.
Sau khi Phó Cầm Duy đi, Lục Ngọc ở nhà lo bữa tối, nấu món cà kho tương, món chính là những chiếc màn thầu đen. Lục Ngọc có kỹ xảo riêng trong việc ủ và nhào bột, nên màn thầu dù nấu từ ngũ cốc thô cũng mềm mại, ngọt ngào lạ thường.
Mọi người về tới nhà, thấy Lục Ngọc đã nấu cơm xong thì vô cùng phấn khởi.
Phạm Khắc Hiếu
“Nghe nói em được bằng khen trong huyện hả?” Chị cả Phó hỏi: “Ngày trước Cầm Duy đi học cũng luôn được bằng khen, khiến mẹ vui đến phát rồ. Trời sắp tối rồi mà bà ấy vẫn còn ở ngoài khoe khoang khắp xóm kìa.”
Chị ba Phó cười nói: “Đây gọi là có duyên thì sẽ thành người một nhà thôi.” Sau đó chị ngó nghiêng một lúc: “Ủa, chú tư đâu rồi?”
Lục Ngọc đáp: “Anh… anh ấy có chút việc riêng.”
Một lúc sau Tiêu Thái Liên mới về, cả nhà cùng quây quần ăn cơm. Thấy Phó Cầm Duy chưa về, bà dặn Lục Ngọc nhớ phần cơm cho anh.
Lục Ngọc nói đã phần rồi, lúc này mọi người mới yên tâm dùng bữa.
Cà kho tương ăn kèm màn thầu, quả thực là ngon tuyệt cú mèo.
Nhìn mọi người ăn uống ngon lành thỏa mãn, tim Lục Ngọc đập rộn ràng. Cô nấu riêng một bát cơm cho Phó Cầm Duy, cơm với cà kho tương là một sự kết hợp hoàn hảo. Lần đầu tiên cô giấu giếm chút tâm tư nhỏ này, trong lòng có chút căng thẳng.
Đợi khi Phó Cầm Duy về, cả nhà họ Phó đều đã chìm vào giấc ngủ. Lục Ngọc đã đặc biệt để cửa phòng chờ anh.
Phó Cầm Duy về tới nhà, trong tay còn xách theo năm cân thịt bò thơm phức, lúc đó đã là chín giờ rưỡi tối.
Lục Ngọc nói: “Anh chắc đói lắm rồi, em đã hâm nóng cơm cho anh đây.” Cô vào bếp lấy cơm và cà kho tương ra, vẫn luôn để trong nồi nên bây giờ vẫn còn ấm nóng.
Phó Cầm Duy thay đồ, đơn giản ăn một miếng trong bếp, không ngờ Lục Ngọc lại để dành cơm cho anh, liền hỏi: “Hôm nay được ăn cơm à?”
Mấy hôm trước khi Lục Ngọc làm lòng kho, anh đã từng được ăn cơm một lần. Bây giờ lại được ăn, chắc chắn mẹ anh sẽ mắng là phí phạm của trời.
Lục Ngọc nói: “Em lén lút nấu cho anh đó, anh phải ăn hết sạch đấy.” Cô dùng gạo tự móc tiền túi mua lần trước.
Nhưng nấu hai món như vậy vẫn khiến cô có chút lo lắng! Cái bếp nhỏ tí tẹo thế này, giấu đồ ăn không để người khác phát hiện cũng phải tốn bao tâm tư.