Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 162: Hôm Qua Ăn Cơm, Tại Sao Hôm Nay Vẫn Đói?



 

Phó Cầm Duy quả thực rất đói, anh trộn cà kho tương vào trong cơm, hương vị thật sự rất đưa miệng.

 

Nhanh chóng ăn xong, Lục Ngọc mở một chai nước cam mời anh.

 

Phạm Khắc Hiếu

Phó Cầm Duy ngạc nhiên hỏi: “Cho anh ư?”

 

Lục Ngọc không phải người keo kiệt, huống hồ Phó Cầm Duy đã vì cô mà bỏ bữa tối, lại còn đặc biệt chạy vào tận trong huyện. Lục Ngọc đã xem qua, thịt bò mua về là sườn bò loại ngon nhất!

 

Chỉ riêng cái ân tình này thôi, có nấu cho anh bao nhiêu món ngon cũng chẳng có gì là quá đáng. Phó Cầm Duy ăn cơm xong quả thật khát nước, anh nốc một hơi cạn sạch cả chai.

 

Lục Ngọc xử lý thịt xong xuôi, để vào chỗ mát mẻ, tránh để lâu sẽ bị hư.

 

Phó Cầm Duy nói: “Lần sau em muốn ăn gì, anh sẽ đi mua cho.” Anh mới chỉ mua thịt bò cho cô một lần mà cô đã vui mừng đến vậy. Thấy Lục Ngọc thích, anh cũng lấy làm vui.

 

Lục Ngọc đáp: "Chuyện này cứ để sau hẵng nói."

 

Phó Cầm Duy trở về muộn, đợi ăn cơm nước xong cũng đã gần mười giờ tối. Hai người rửa mặt đều cố ý không gây tiếng động. Về tới phòng rồi, Phó Cầm Duy chợt thấy cơn buồn ngủ tan biến. Tối qua vừa mới nếm trải sự tình, đang lúc còn "vương vấn", anh bèn nói với Lục Ngọc: "Nếu em muốn cảm ơn anh, thì anh lại có một cách này."

 

Lục Ngọc đưa mắt nhìn anh.

 

Phó Cầm Duy nói ra cái "cách" đó, Lục Ngọc bất giác nheo mắt lại. Rõ ràng Phó Cầm Duy vẫn mang vẻ mặt đứng đắn là thế, sao lại toàn nói ra những lời chẳng đứng đắn chút nào: "Không phải hôm qua mới được nếm thử rồi sao?"

 

"Cái đó thì khác chứ. Hôm qua chúng ta đã ăn cơm rồi, tại sao hôm nay vẫn còn đói?" Trong chuyện này, Phó Cầm Duy không hề nhượng bộ. Chuyện liên quan tới hạnh phúc của mình, anh đâu thể qua loa cho xong chuyện được!

 

Lục Ngọc trừng mắt nhìn anh, chuyện này sao có thể mang ra so sánh với chuyện ăn uống được.

 

Phó Cầm Duy dịu dàng như nước, ân cần vuốt ve, quả nhiên cảnh này không thể tả nên lời.

 

Ngày hôm sau, Lục Ngọc dậy sớm. Lần này cô không hề dậy muộn, nhưng hình như đã quên mất chuyện quan trọng nhất.

 

Lục Ngọc nhanh chóng đứng dậy, chải tóc, rửa mặt xong liền ra ngoài phụ giúp mọi người. Món cổ vịt trong nhà liên quan đến tiền bạc của cả nhà, nên ngày nào ai nấy cũng rất tích cực. Mấy hôm nay Lục Ngọc bận rộn, lại luôn nấu đồ ăn ngon cho mọi người. Bởi vậy, chuyện chế biến cổ vịt gần như đã được ba chị dâu gánh vác hết.

 

Giờ Lục Ngọc có chút thời gian rảnh rỗi, cũng muốn làm thêm chút việc. Cô không thể cứ mãi ngồi không được. Các chị dâu đã quan tâm cô nhiều như vậy, cô cũng phải cố gắng để báo đáp họ chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhìn thấy Lục Ngọc đi ra, chị hai nói: “Hôm nay chị nấu cháo rồi, em ăn một chút đi.”

 

Lục Ngọc đáp: “Em không đói đâu ạ, đợi lát nữa rồi ăn.”

 

Cô không cần phải ra đồng làm việc. Đợi làm xong việc buổi sáng, mọi người đi làm, cháo còn bao nhiêu chẳng phải cũng sẽ ăn hết sao? Cần gì phải vội vàng tranh giành từng giây từng phút vào lúc này. Người ngoài nhìn vào lại bảo cô ham ăn, lười biếng.

 

"Chẳng tốn bao nhiêu thời gian đâu, buổi sáng ăn chút gì đó, để bụng rỗng sẽ khó chịu." Chị hai nói: "Anh hai của em rất mong em nấu cho họ ăn. Sáng nào có thời gian thì hấp màn thầu hay gì đó cho họ."

 

Lục Ngọc nói: “Đợi tới mùa đông có thể dự trữ đồ ăn được. Mình nấu ít đồ rồi để đông lạnh, muốn ăn thì lấy ra chế biến, lúc đó rất tiện.”

 

Rất nhanh, cổ vịt kho đã được đưa lên xe. Lục Ngọc nói với Phó Cầm Duy: “Hôm nay là ngày kết toán đấy!” Gần đây cô tiêu xài có phần tốn kém, lúc thì lòng heo, lúc thì gạo, còn mới mua đến mười tệ thịt bò.

 

Trong tay ít tiền, cô cảm thấy bất an, chỉ mong có thêm chút tiền rủng rỉnh.

 

Phó Cầm Duy đáp: “Ừm, buổi tối anh mang về cho.”

 

Người nhà họ Phó nghe xong cũng vui vẻ. May nhờ ôm được mối làm ăn lớn với cung tiêu xã này. Không hổ danh là đơn vị nhà nước, lúc thanh toán tiền chưa từng chậm trễ.

 

Số tiền chẵn của các phòng vẫn đưa cho Tiêu Thái Liên để bà trả món nợ xe ba bánh. Nhưng số lẻ còn lại cũng đủ cho họ xoay sở sinh hoạt rồi. Thêm vài ngày nữa thôi, toàn bộ tiền sẽ chảy vào túi họ, đủ ăn đủ mặc rồi.

 

Lục Ngọc muốn gọi Phó Cầm Duy, nhưng thấy chị ba Phó đang hóng hớt nhìn hai người họ, thường xuyên nở nụ cười hiền từ, ý nhị.

 

Lục Ngọc đành không gọi anh.

 

Phó Cầm Duy thu dọn xong xe ba bánh, quay đầu vừa hay nhìn thấy cô. Anh đi về phía cô, hỏi: “Có gì muốn nói với anh nữa sao?”

 

Chị ba Phó bên cạnh liền bật cười thành tiếng!

 

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy lập tức nhìn sang. Chị ba xua tay nói: “Hai đứa cứ tự nhiên đi, coi như chị không có ở đây.”

 

Lục Ngọc nghiêm nghị nói: “Hôm qua em không phải lên huyện dự hội sao. Lãnh đạo phân công em viết một bản báo cáo về xây dựng nông thôn mới, mà em lại chẳng rành rẽ gì khoản này.” Thú thật, cô cũng đã quên mất cách viết văn bản hành chính thế nào rồi.