Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 163: Tới tìm Xưởng trưởng Lưu



 

Phó Cầm Duy đáp lời: “Vậy để anh giúp em viết.” Anh vốn là người có trình độ học vấn cao nhất cả thôn.

 

Lục Ngọc mừng rỡ gật đầu: “Vậy thì tốt quá!”

 

“Em hình dung một 'nông thôn mới' sẽ như thế nào?” Anh tuy có thể giúp Lục Ngọc chắp bút, nhưng vẫn cần biết rõ những ý chính của cô.

 

Lục Ngọc nói: “Nuôi heo, trồng rau củ quả, dựng nhà kính trồng rau. Tự cung tự cấp.”

 

Xứ nông thôn đất đai rộng lớn, đó là điều kiện trời ban, hà cớ gì không mau chóng khai thác? Những lợi thế này, nơi thành thị làm gì có được!

 

Phó Cầm Duy gật gù, thầm nghĩ nếu không có người xung quanh, anh nhất định sẽ đòi một nụ hôn làm “phí nhuận bút”. Nhưng giờ có người ở đây, món nợ này đành phải ghi lại, đợi tối về phòng rồi tính sau.

 

Giờ làm việc đã điểm, mấy chị dâu cũng lục tục lên đường. Phó Cầm Duy cũng chuẩn bị đi làm.

 

Lục Ngọc thu dọn đôi chút, sau đó vào bếp xử lý mẻ thịt bò. Thớ thịt thượng hạng thế này thật đắt đỏ, mười tệ mới mua được vỏn vẹn năm cân.

 

Lục Ngọc chia thịt làm hai phần, một phần dùng để làm há cảo nhân thịt bò củ cải, phần còn lại thì kho khô.

 

Lục Ngọc làm bếp không cần ai phụ giúp. Một mình cô tự tay nhào bột, bằm nhân. Cô đặt thịt bò vào nồi kho, sau đó bắt đầu gói há cảo.

 

Những chiếc há cảo nhân thịt do cô làm, mỗi chiếc nặng chừng hai lạng, tròn lẳn và nặng trịch, tổng cộng chỉ được hai mươi ba cái.

 

Người nào ăn yếu, chỉ cần một chiếc là đủ no căng bụng.

 

Chẳng mấy chốc, nồi thịt bò to đã sôi sùng sục. Dùng đũa đ.â.m thử, thịt mềm nhừ, hương thơm lừng tỏa khắp gian bếp.

 

Sau khi vớt ra, Lục Ngọc thái thịt thành từng khối lớn. Khoảng ba cân thịt tươi, sau khi nấu kỹ, rút hết nước, giờ chỉ còn lại một hộp thịt kho đầy đặn. Cầm một miếng nếm thử, mùi thơm béo ngậy lập tức lan tràn khoang miệng, miếng thịt mềm tan, ngay cả gân sụn cũng được ninh nhừ thành lớp mỡ trong suốt, ăn vào một miếng mà như tan chảy.

 

Lục Ngọc múc một ít nước kho thịt vào hộp. Thứ nước kho thịt bò này, tùy tiện nấu cùng chút rau cải trắng cũng thành món ngon rồi. Lục Ngọc định bụng buổi tối sẽ dùng nước này nấu một món gì đó.

 

Lục Ngọc múc ra mười chiếc há cảo lớn và một hộp thịt bò kho. Cô định vào thành phố tìm xưởng trưởng Lưu của Xưởng Phân bón để tiếp tục bàn bạc chuyện mua phân.

 

Trước khi đi, cô còn ghé qua nhà trưởng thôn gọi một cú điện thoại đường dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Xưởng trưởng Lưu vừa nghe giọng cô liền giục cô đến ngay. Hôm qua ông đã muốn bàn chuyện với cô về việc đưa cô vào Xưởng Quốc doanh, nhưng có thư ký ở đó nên ông không tiện mở lời. Hôm nay hay tin Lục Ngọc ghé thăm, ông liền vui vẻ đồng ý.

 

Lục Ngọc còn mang biếu trưởng thôn bốn chiếc há cảo thịt bò. Chín chiếc còn lại, mỗi người nhà họ Phó được một chiếc.

 

Lục Ngọc vào trong huyện, dò hỏi mấy bận mới tìm được Xưởng Phân bón. Ai ngờ, vừa đến nơi đã gặp phải một kẻ đáng ghét.

 

Người bảo vệ của Xưởng Phân bón đang trợn mắt gầm gừ với Lục Ngọc: “Cô còn dám vác mặt đến đây nữa hả? Cút ngay!”

 

Kẻ này không phải ai xa lạ, chính là gã bán bánh quẩy hôm qua. Hắn ta làm bảo vệ cho Xưởng Phân bón.

 

Vị trí này không phải ai cũng có thể có được, phải có ít nhiều quan hệ mới leo vào đây làm được.

 

Gã bảo vệ là cháu ruột của phó xưởng trưởng, từ nhỏ đã ăn chơi lêu lổng, chỉ biết ỷ thế quan hệ mà đi cửa sau vào.

 

Công nhân trong Xưởng Phân bón cũng phải nể nang hắn ta vài phần, sợ hắn ta mách tội với phó xưởng trưởng. Lâu dần, điều đó càng khiến hắn ta coi trời bằng vung, không xem ai ra gì.

 

Nghĩ đến chuyện bánh quẩy hôm qua, hắn ta lại càng tức điên. Nếu không phải con nhỏ này gây sự, chắc chắn hắn đã bán được bảy tám phần bánh. Cả vốn liếng bỏ ra to như thế, cuối cùng lại chẳng thu về được mấy đồng.

 

Đống bột và dầu ngon lành đã hỏng bét không ít, đến cả vợ anh ta cũng phải mắng anh ta tội phá hoại đồ đạc của nhà.

 

Tất cả những bực dọc đó đều đổ dồn lên đầu Lục Ngọc. Đáng tiếc, cô lại đang ở nông thôn nên anh ta chẳng làm gì được. Đang lúc tức tối bừng bừng thì trùng hợp Lục Ngọc lại xuất hiện. Chẳng phải đây chính là cơ hội trời cho anh ta đó sao?

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Ngọc thẳng thắn nói: “Tôi đến tìm xưởng trưởng Lưu, anh tránh ra một chút.” May mà trước khi đến cô đã gọi điện thoại trước. Nếu không, với cái kiểu tiểu nhân ngông cuồng như người này, cô thật sự chưa chắc đã vào được cổng.

 

Người bảo vệ nghe xong, cười khẩy mấy tiếng quái dị: “Xưởng trưởng của chúng tôi bận trăm công nghìn việc, đâu phải con mèo, con ch.ó nào cũng được gặp. Mặt cô đúng là dày thật đấy, một người phụ nữ, tìm xưởng trưởng của chúng tôi làm gì? Tôi nói cho cô biết, xưởng trưởng của chúng tôi là người đàng hoàng tử tế nhé!”

 

Những lời người bảo vệ nói nghe có chút quá đáng, cứ như thể cô không phải người đàng hoàng vậy.

 

Lục Ngọc chưa từng có thái độ kỳ thị với những người nghiêm túc làm việc, cho dù là công việc nhỏ nhặt đến đâu. Nhưng đối với loại người như anh ta, chỉ có chút quyền lực đã mượn việc công để trả thù riêng, Lục Ngọc thực sự khinh thường!

 

Lục Ngọc chất vấn: “Sao nào, anh bảo vệ này còn dám hống hách vậy ư? Xưởng phân bón này là xưởng quốc doanh, đâu phải của riêng nhà anh, sao anh dám tự cho mình là ông chủ ở đây?”