Dùng Mánh Khóe Hèn
Trưởng thôn đáp: “Hỏi hay lắm! Tôi đã nói rõ với nhà họ Lục rồi, thôn sẽ cấp đất, họ tự xây chuồng heo. Heo con, thức ăn đều do họ tự bỏ tiền ra, lời lãi hay thua lỗ, họ phải tự gánh chịu. Dù nuôi được bao nhiêu, cũng phải trích lại cho thôn ba phần lợi nhuận. Đến lúc heo xuất chuồng, chúng ta sẽ mổ heo, chia thịt cho cả làng cùng ăn!”
Nghe vậy, trên mặt mọi người lộ rõ vài phần nét mặt tươi tỉnh hơn.
Ai nấy đều thầm nghĩ, biết ngay trưởng thôn không đời nào lại làm ăn thua lỗ mà.
Heo rất phàm ăn, chỉ riêng tiền thức ăn mỗi năm thôi cũng đã là một khoản không nhỏ.
Cách giải quyết của trưởng thôn đã thành công bịt miệng phần lớn người dân. Tuy vậy, vẫn còn một số ít người muốn tranh giành. Họ nhìn nhà họ Lục nuôi heo mà trong lòng ngứa ngáy, ghen tỵ. Trưởng thôn bị họ lải nhải tới mức bực bội, đành nói: “Nếu anh cũng có thể lấy được đơn hàng hai tấn phân bón, tôi cũng sẽ cấp chỉ tiêu cho anh nuôi.”
Lúc này mọi người mới chịu im lặng. Tuy nhiên, ánh mắt nhìn nhà họ Lục vẫn lộ rõ vẻ ngưỡng mộ. Cha mẹ Lục, những người từ trước tới nay vốn chẳng ai để ý, nay lại được người ta xúm xít vây quanh hỏi han. Lần trước nghe chị Hai Lục nhắc tới chuyện thôn có chủ trương hợp tác nuôi heo, họ cũng đến hỏi liệu mình có thể tham gia hợp tác cùng không.
Cha mẹ Lục đã sớm bàn bạc xong kế sách đối phó, nói: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu, cứ nuôi thử một năm xem sao đã.”
Cũng có kẻ ghen tị mà nói: “Đúng là chị có phước, đẻ được đứa con gái giỏi giang quá chừng!” May nhờ có đứa con gái như vậy, nếu không phải con bé, thì làm gì có miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống lại đập trúng đầu hai ông bà chứ.
Thế nhưng cũng có kẻ chẳng vừa lòng, lên tiếng mỉa mai: “Nuôi heo mà dễ dàng đến vậy, coi chừng nuôi không được lại lỗ sặc gạch, chẳng còn manh áo che thân.”
Anh ta cố ý nói thật lớn để mọi người cùng nghe!
Lục Ngọc nghe xong liền đáp lại một câu: “Cái này mọi người không cần bận tâm, cha mẹ tôi chưa từng nuôi heo, nhưng nhờ người bên trại heo chỉ bảo là được thôi.”
Người bên cạnh nghe vậy, đố kỵ đến đỏ cả mắt.
Chuyện cha mẹ Lục Ngọc nuôi heo nhanh chóng lan truyền khắp thôn như một tin sét đánh ngang tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phạm Khắc Hiếu
Dân làng đố kỵ ra mặt.
Cha mẹ Lục Ngọc vốn là người thành thật, nói thẳng ra thì, chính là kiểu người hiền lành, nhu nhược. Dù sống chung một thôn nhưng ai mà chẳng có lòng so bì!
Nhìn thấy người vốn chẳng bằng mình mà nay lại ung dung có được mối làm ăn nuôi heo tốt như vậy, sao trong lòng có thể thoải mái cho được. Nhìn thấy những kẻ lắm lời khéo mồm đều bị trưởng thôn dằn mặt cho lui về, những người còn lại cũng không dám đối đầu trực diện nữa.
Trưởng thôn nói cũng có lý, chuyện này đều do Lục Ngọc giải quyết ổn thỏa. Con bé xin cho cha mẹ mình, ai còn dám chen chân vào chứ?
Có kẻ bắt đầu dùng thủ đoạn bẩn, đi nói xấu Lục Ngọc với Tiêu Thái Liên và người nhà họ Phó, nói cô đã kết hôn mà còn lén lút có ý đồ thầm kín.
Thế nhưng Tiêu Thái Liên đã nghĩ thông suốt, nếu không có Lục Ngọc thì làm gì có mối kinh doanh cổ vịt như bây giờ, vừa mới chia được một khoản tiền, cái hũ tiền riêng của Tiêu Thái Liên cũng đã đầy ắp rồi.
Nếu nhà họ Lục phất lên, bà làm thông gia cũng nở mày nở mặt.
Tuyệt đối không thể để người khác dùng những thủ đoạn ti tiện như vậy mà chia rẽ họ, bà còn cảnh cáo người trong nhà cũng phải giữ vững lập trường như vậy. Người nhà họ Phó vốn đoàn kết, đều đồng lòng, không hề có ý kiến gì. Tuy chị hai Phó và mọi người có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng phải chịu thiệt thòi gì.
Hơn nữa, chuyện nuôi heo này phải quán xuyến đủ bề, mình cũng chưa chắc đã làm được, dần dần cũng nguội lòng.
Người bên ngoài thêm lời ra tiếng vào, họ không có được thì cũng không để người nhà họ Lục được yên ổn. Những kẻ lắm chiêu nhiều trò thì vô số kể, lại tìm tới. Tiêu Thái Liên nói: “Hai vợ chồng nhà họ Lục vốn tỉ mỉ, chăm chỉ, nuôi heo là vừa hay. Hơn nữa trong thôn đã được hưởng không ba phần lợi nhuận, đâu phải ít ỏi gì. May mà người nhà họ Lục hậu đạo, nếu là tôi, dốc hết công sức lại làm lợi cho kẻ khác, thì tôi mới không thèm làm.”
Mấy hôm nay chị Lý là kẻ gây sự nhiều nhất, chồng chị ta khen Lục Ngọc giỏi giang, chị ta liền có chút ghen tị, bây giờ khắp nơi gây chuyện thị phi đều có bóng dáng của chị ta. Ngày nào cũng buôn chuyện khắp xóm, cả thôn Đại Vũ đã sắp không thể chịu nổi chị ta nữa rồi.
Chị Lý nói: “Ba phần còn cao à? Người ta lấy tận bảy phần đó, phần lớn vẫn rơi vào tay nhà họ Lục chứ gì.”
Tiêu Thái Liên có chút khó chịu, nói: “Không thể nói như vậy được, tiền vốn mua heo con bao nhiêu, tiền thức ăn, tiền lương thực nuôi heo tốn kém biết bao nhiêu. Tất cả vốn liếng này đều do nhà họ Lục bỏ ra, trong thôn đã được lợi lớn rồi còn gì.”