Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 180:



 

Trưởng thôn hơi hối hận, sớm biết đã chẳng hỏi làm gì.

 

Nếu không hỏi thì đã không lâm vào cảnh khó xử này. Giờ đây, tất thảy mọi người đều đang ngóng chờ lãnh đạo huyện gửi quà đến cho Lục Ngọc.

 

Thế là dưới sự rêu rao của chị Lý, chuyện này chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp thôn, người người nhà nhà đều biết.

 

Lúc này, điều Tiêu Thái Liên phiền lòng nhất chính là người đàn bà lắm mồm hay khuấy động thị phi này, bà bèn nói: “Cho dù người ta không tặng gì thì đã sao, ít nhất thì huyện cũng đã trao bằng khen cho con dâu tôi rồi.”

 

Chuyện này thì không ai dám phản bác.

 

Dù sao thì có rất nhiều người đã tận mắt trông thấy.

 

Chị Lý vẫn đứng cạnh đó, giọng điệu âm dương quái khí: “Ghê gớm thật đấy nhỉ! Cứ như thể huyện còn phải tặng quà cho Lục Ngọc ấy!”

 

Ngay đúng lúc này, tiếng bưu tá gọi tên Lục Ngọc vang lên.

 

Hôm nay trên yên sau chiếc xe đạp của người bưu tá chất một cái thùng to kềnh, trông không hề nhẹ chút nào.

 

Sau khi dừng lại, người bưu tá liền gọi Lục Ngọc: “Có quà cho cô đây!”

 

Lần này anh được điều động tạm thời, đích thân mang quà đến trao tận tay Lục Ngọc, là nhiệm vụ do cấp trên đặc biệt giao phó.

 

Thông thường bưu tá chỉ đưa thư thôi, chị Lý vừa thấy anh ta tới, cứ tưởng chỉ là đến đưa một phong bì tuyên dương.

Phạm Khắc Hiếu

 

Chị ta lập tức đắc ý nói: “Lục Ngọc à, quà đâu ra thế?”

 

Sau đó lại bồi thêm: “Bọn trẻ bây giờ thật sự là ghê gớm, ngông cuồng hết cả!”

 

Những người xung quanh không dám đắc tội Lục Ngọc, cũng chẳng dám làm phật lòng chị Lý, không khí trở nên có chút ngượng nghịu.

 

Người bưu tá không rõ đầu đuôi câu chuyện, bèn nói: “Đồ này là của huyện gửi tặng Lục Ngọc, tôi được cử tới để giao tận tay!”

 

Sắc mặt chị Lý bỗng biến đổi lạ kỳ, chị ta lập tức xông tới hỏi: “Cậu nói thật sao?”

 

Chị ta đã rêu rao chuyện Lục Ngọc khắp nơi, rất nhiều người đều nghe thấy!

 

Giờ đây, bị vả mặt giữa thanh thiên bạch nhật, khiến chị ta không biết giấu mặt vào đâu.

 

Người bưu tá nghe chị ta nói xong, liền mở thùng quà ra. Bên trong không chỉ có thịt mà còn có lương thực, gạo, bột mì và dầu ăn! Mỗi thứ đều được đóng trong những túi nhỏ chừng hai cân rưỡi. Song, chúng đều được đóng gói tinh tươm, nhìn một cái là biết đồ tốt do huyện đặc biệt cung cấp. Những thứ này có tiền chưa chắc đã mua được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hơn nữa, thịt đều là thịt ba chỉ mỡ, đúng loại ngon nhất bấy giờ.

 

Chị Lý hoàn toàn không thể tin vào mắt mình.

 

Tiêu Thái Liên đứng bên cạnh bèn nói: “Cô xem, chúng tôi đã chẳng muốn khoe khoang, thế mà cô cứ đòi rêu rao hộ chúng tôi. Giờ thì nhìn cho rõ nhé!”

 

Sắc mặt chị Lý lúc đỏ bừng, lúc tái mét. Chị ta lại nhìn người bưu tá, lắp bắp: “Thật sự là quà cho Lục Ngọc sao?” Chị ta không thể nào chấp nhận nổi sự thật này.

 

Nhưng người bưu tá không nói theo ý chị ta muốn nghe, anh ta đáp: “Những thứ này đều do lãnh đạo huyện gửi tặng cho đồng chí Lục Ngọc. Ngoài ra còn thưởng nóng cho cô ấy năm đồng nữa!”

 

Cả thôn đều sững sờ, không ai biết rốt cuộc Lục Ngọc đã làm được việc gì mà có thể được lãnh đạo tán thưởng đến vậy.

 

Trưởng thôn đứng bên cạnh cười híp cả mắt lại. Đợi người bưu tá đi khuất, Tiêu Thái Liên liền gọi Lục Ngọc đi cùng bà ra sân kho của đội sản xuất: “Tiện thể cũng không có việc gì, chúng ta ra đó dạo một vòng xem sao!”

 

Thực ra, ý cô là muốn được một phen nở mày nở mặt trước mọi người. Không phải họ giỏi những lời châm chọc hay sao? Vừa hay để họ được sáng mắt ra một chút.

 

Lục Ngọc suy nghĩ một lát, thấy đi chuyến này cũng không uổng, bèn thuận theo.

 

Đúng như dự đoán, tất cả mọi người đều vây quanh Lục Ngọc mà thi nhau khen ngợi!

 

Họ còn khen bà Tiêu Thái Liên thật khéo léo, may mắn vớ được cô con dâu Lục Ngọc chu toàn.

 

Dù trong thôn chỉ là vài câu khách sáo lặp đi lặp lại, chẳng có gì mới mẻ, nhưng được khen vẫn khiến lòng dạ phơi phới.

 

Trưởng thôn gọi Lục Ngọc lại, cười hiền: "Trong thôn vẫn còn thiếu một cán bộ phụ nữ, cháu còn trẻ, vừa hay đảm nhận công việc này nhé?" Ông nhận thấy lãnh đạo huyện lại tán thưởng Lục Ngọc đến vậy, là một trưởng thôn, dĩ nhiên ông cũng cần có động thái ủng hộ cho phải phép!

 

Lục Ngọc làm nữ cán bộ, đây quả là một chuyện lớn trong thôn Đại Vũ.

 

Các cán bộ trong thôn Đại Vũ trung bình đã ngoài năm mươi tuổi. Dạo trước, Lý Tam con trai thứ ba nhà họ Lý, thay thế chức vụ văn thư của chú Lục đã được coi là trẻ tuổi tài cao lắm rồi!

 

Bây giờ Lục Ngọc làm nữ cán bộ, trở thành cán bộ trẻ nhất toàn thôn.

 

Danh dự trên người Lục Ngọc không chỉ một, cô còn là phần tử tiên tiến của huyện, được đích thân các vị lãnh đạo huyện khen ngợi.

 

Người trong thôn nhìn Lục Ngọc giờ đây cũng sáng mắt hẳn ra.

 

Trong thôn trước nay chỉ có một chủ nhiệm phụ nữ. Năm nay lại có thêm một vị trí nữa, khiến biết bao người vẫn ngày đêm dòm ngó. Cứ dăm bữa nửa tháng, họ lại tìm chủ nhiệm phụ nữ tâm sự, đều muốn giành lấy vị trí này, vậy mà bây giờ lại "rơi" trúng đầu Lục Ngọc.