Lúc đầu, dân làng đều cảm thấy cô còn quá trẻ để gánh vác trọng trách này. Nhưng nghĩ kỹ lại, một khi đã đưa Lục Ngọc vào vị trí ấy, thật sự không còn ai thích hợp hơn cô cả.
Người ta còn trẻ mà đã có thể mua phân bón về cho thôn, bản lĩnh này, người khác quả thật không ai bì kịp.
Lục Ngọc đường đường chính chính trở thành cán bộ thôn.
Bà Tiêu Thái Liên bị từng tin vui dồn dập ập tới làm cho choáng váng cả đầu óc, lúc này bà vô cùng vui sướng cất tiếng: "Thằng Ba ơi, mau đi! Ra tìm pháo trong nhà, mang ra cổng thôn mà đốt!"
Pháo trong nhà vốn được cất dành cho dịp năm mới. Nhưng bây giờ chuyện vui lớn như vậy rơi trúng vào nhà mình, thì phải mở tiệc ăn mừng chứ sao!
Anh ba Phó nói với Lục Ngọc: "Ngoài năm mới ra, nhà ta chỉ khi nào chú Tư đỗ đại học mới đốt pháo ăn mừng. Hôm nay, mẹ thật sự rất vui mừng đấy."
Bà Tiêu Thái Liên khoác tay Lục Ngọc, cười rạng rỡ nói: "Đương nhiên rồi, Tiểu Ngọc nhà mình làm cán bộ, tương lai rất tiền đồ đấy con ạ!"
Bà Tiêu Thái Liên vui đến quên cả trời đất, quay sang người bên cạnh nói: "Năm nay đón Tết, lúc tảo mộ phải đốt thêm nhiều tiền giấy một chút. Đây chính là phúc tổ tiên phù hộ cho đấy!"
Năm ấy, bà bảo thằng Tư cưới Lục Kiều chính là vì nhìn trúng cha cô ta làm văn thư trong thôn.
Nhưng cha mẹ có địa vị cũng không bằng chính mình có bản lĩnh!
Nào ngờ Lục Ngọc lại giỏi giang đến vậy, có thể làm cán bộ thôn.
Lục Ngọc cũng bị tin tức này làm cho kinh ngạc. Cô tìm trưởng thôn nói: "Cháu còn trẻ quá, sợ không làm tốt được ạ."
Trưởng thôn xua tay: "Ai cũng là từ chỗ chưa biết mà dần dà thành thạo thôi. Hơn nữa, có thím Trưởng thôn (vợ trưởng thôn) giúp đỡ, chắc chắn không thành vấn đề đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chủ nhiệm phụ nữ chính là vợ của trưởng thôn. Vốn dĩ hai vợ chồng ông vẫn luôn cảm thấy Lục Ngọc là một cô gái tốt, bây giờ lại càng thấy cô giỏi giang hơn nhiều.
Hơn nữa, giao chút trọng trách cho người trẻ cũng là lẽ thường tình.
Trưởng thôn ở trong thôn thì còn được, nhưng nếu ra huyện làm việc thì ông có chút lúng túng, không quen. Ông thấy trước đây Lục Ngọc có quan hệ không tồi với đồng chí cảnh sát Trần ở đồn công an, lại có ơn với phóng viên Lý ở tòa soạn báo, bây giờ ngay cả xưởng trưởng Lưu của xưởng phân bón cũng quen biết.
Các vị lãnh đạo lớn trong huyện lại càng xem trọng Lục Ngọc. Bởi vậy, trưởng thôn bây giờ nhìn Lục Ngọc vô cùng thuận mắt.
Đào tạo bài bản một chút, sau này ra ngoài dự họp hay gì đó, Lục Ngọc cũng có thể tự mình đứng vững, quả là tốt hơn những người khác.
Ánh mắt mọi người nhìn Lục Ngọc bằng vẻ trìu mến như con gái trong nhà. Nữ đồng chí trong thôn tuy không ít, nhưng để tìm được một người tháo vát, nhanh nhẹn trong lời ăn tiếng nói lẫn việc làm như Lục Ngọc thì quả thật hiếm thấy. Lục Ngọc nổi bật hẳn lên trong lứa nữ đồng chí ở thôn.
Mấy thím, mấy dì khác nhìn Tiêu Thái Liên cũng không khỏi thầm ghen tị. Nhìn xem nhà bà ấy mà xem, đúng là có phúc! Vớ được cô con dâu thảo hiền, không những xinh đẹp mà còn nấu ăn ngon! Lần trước mọi người đến phụ nhà họ Phó xây chuồng lợn, Lục Ngọc đã rán đậu phụ, làm món kho tương ngon ơi là ngon, đến giờ ai nấy vẫn còn nhớ nhung. Cứ tưởng như vậy đã là quá đủ, ấy vậy mà bây giờ Lục Ngọc còn được cất nhắc lên làm cán bộ, có chức phận hẳn hoi. Vốn dĩ mọi người đều cùng một vạch xuất phát, vậy mà giờ đây, có chạy đuổi theo cũng không thể nào sánh bằng cô ấy nữa rồi.
Tiếng pháo bên ngoài vang lên giòn giã. Những người đang ở nhà đều đổ ra xem, chẳng biết nhà ai có chuyện gì. Ai ngờ vừa bước ra, hỏi han qua lại một hồi liền biết là Lục Ngọc được làm cán bộ. Lần này, người trong thôn kéo nhau tới nhà họ Phó chúc mừng rôm rả. Còn bà Lý buôn chuyện gây sự bữa trước, giờ này đành trốn biệt trong nhà, chẳng dám gặp ai.
Tiêu Thái Liên vui mừng khôn xiết, bà rút một đồng tiền từ trong chiếc tráp gỗ con, gọi cô con dâu thứ hai đến cửa hàng tạp hóa mua kẹo và hạt dưa. Tới lúc đó, bà đặt lên bàn đãi khách, ai đến cũng được bà dúi cho một nắm. Cả nhà nhộn nhịp, không khác gì ngày Tết.
Khi cha mẹ Lục hay tin, ông bà cũng vội vã tới. Ông bà mang theo 5 cân gạo tẻ ngon mà Lục Ngọc mua lúc kết hôn lần trước làm món quà mừng. Vì chuồng lợn không thể bỏ không, nên chỉ có mẹ Lục đến một mình. Trên mặt bà cũng tràn đầy niềm vui sướng, bởi trong nhánh họ Lục của ông bà, Lục Ngọc bỗng chốc trở thành người có tiếng tăm, được nở mày nở mặt nhất.
Tiêu Thái Liên biết nhà thông gia còn túng thiếu, nên khi nhận 5 cân gạo, bà liền biếu lại một miếng thịt ba chỉ to. Đó chính là miếng thịt mà Lục Ngọc được nhà nước phân phối. Miếng thịt này có tiền cũng khó lòng mua được, giá trị vượt xa số gạo mẹ Lục biếu tặng. Mẹ Lục vốn tính thật thà, không chịu nhận.
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Thái Liên thân thiết kéo cánh tay của mẹ Lục, nói: “Chị cả à, chị còn khách sáo với tôi làm gì. Hơn nữa, đây đều là những thứ Tiểu Ngọc nhận được. Tôi tự ý làm chủ biếu chị, chị không thể không nhận đâu, nếu không thì chị là không nể mặt tôi rồi.” Mẹ Lục thực sự không biết làm sao mới phải, chỉ đành đỏ mặt mà cầm lấy.