Tiêu Thái Liên nói: “Tối nay ở lại đây ăn cơm đi, hôm nay trong nhà ăn mừng Lục Ngọc được làm cán bộ, tiện thể dọn thêm vài món ăn thịnh soạn.” Mãi lúc này mẹ Lục mới tìm được lời để nói: “Không được đâu, bên chuồng lợn không thể vắng người trông coi.” Từ sau khi làm chuồng lợn này, mẹ Lục như được trẻ ra, tìm thấy sức sống mới. Mỗi ngày bà dồn hết tinh lực vào chuồng lợn. Buổi sáng thì lên núi hái rau lợn, kiếm rau dại về. Sau đó cho lợn ăn, dọn dẹp chuồng lợn. Chẳng biết lấy đâu ra nhiều việc như thế, dù sao thì từ sáng tới tối, bà không ngơi tay ngơi chân chút nào. Trong nhà có đàn lợn to cần ăn uống như vậy, hai vợ chồng ông bà đến đi vệ sinh cũng phải thay phiên nhau. Nếu tối nay ở lại đây, lỡ kẻ trộm cắp nào trong thôn nửa đêm tới trộm lợn thì sao! Đàn lợn này là cả gia sản, lần này là Lục Ngọc làm cán bộ nên mới ra ngoài được một chuyến. Chứ nếu không, hai vợ chồng ông bà cả ngày chỉ biết canh giữ chuồng lợn, cứ như canh giữ cả cơ ngơi vĩnh viễn vậy.
Lục Ngọc nói: “Mẹ, vậy mẹ về trước đi ạ.”
Phạm Khắc Hiếu
Mẹ Lục vỗ nhẹ vào tay Lục Ngọc, nói: “Cố gắng mà làm việc nhé con.” Bà cũng không nói ra lời lẽ đao to búa lớn gì, chỉ có thể dặn dò con như vậy.
Tiễn mẹ Lục đi xong, Tiêu Thái Liên lại tìm chị dâu cả, nuốt nước bọt lấy ra năm đồng tiền, nói: “Con đi mua chút thịt về, tối nay làm thêm vài món ngon.” Thịt lợn thời đó một đồng một cân, trước đây mua thịt cũng chỉ mua một, hai cân. Lần này thật sự quá vui mừng.
Chị dâu cả vui vẻ ra ngoài mua thịt. Tiêu Thái Liên vốn thích náo nhiệt, lại mua thêm hạt dưa và kẹo. Bà kéo những người trong thôn tới bên cạnh, nói nói cười cười rôm rả, ai nấy đều hớn hở, không ai thấy chán.
Lục Ngọc được chủ nhiệm phụ nữ triệu tập, từ nay về sau, hằng ngày cô sẽ phải chuyên trách việc thăm hỏi, kiểm tra công tác tại thôn. Mỗi khi thôn tổ chức họp, cô cũng phải có mặt. Công việc này mang lại hai mươi điểm công cùng mười lăm tệ mỗi tháng, là khoản tiền từ huyện cấp xuống, việc tuy không nặng nhọc nhưng cũng rất ý nghĩa.
Nghe xong những lời ấy, Lục Ngọc trong lòng mừng khôn xiết.
Chủ nhiệm phụ nữ biết rõ nhà họ Phó đang có chuyện vui, Lục Ngọc lại là nhân vật chính, nên sau khi phổ biến xong các quy định về chế độ, liền cho cô về ngay.
Lục Ngọc vừa về đến nhà, đã thấy mấy chị dâu đang tất bật dưới bếp, người thái thịt, người rửa rau, người lại miệt mài nhào bột.
Vừa thấy Lục Ngọc bước vào, chị ba Phó đã hồ hởi nói ngay: “Thế là nhà họ Phó chúng ta từ nay sẽ có hai người ăn cơm nhà nước rồi!”
Nhìn khắp cả thôn, ngoài nhà ông trưởng thôn ra, e rằng chỉ có gia đình mình là được vẻ vang như vậy!
Chị hai Phó tiếp lời: “Tiểu Ngọc em về rồi, món này cứ để em trổ tài thì hơn, hôm nay mẹ đã chịu khó mua tới năm cân thịt lận đó. Bọn chị mà làm thì chỉ tổ phí hoài của ngon vật lạ!”
Lục Ngọc cười đáp: “Vậy thì mình làm món thịt kho tàu nhé!” Lần trước cô đã trổ tài một lần rồi, nhưng xem ra vẫn còn chưa đủ đã thèm.
Cái thời này, mọi nhà đều thiếu thốn dầu mỡ, món thịt kho thì béo ngậy, ngấm vị, ai nấy đều thèm đến nỗi chỉ ước được ăn mỗi ngày!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc còn chưa kịp xắn tay áo, vừa nói tên món ăn ra, đã nghe thấy tiếng mấy chị dâu nuốt nước miếng ừng ực.
Món thịt kho của Lục Ngọc làm thì béo ngậy mà chẳng hề ngấy, miếng thịt mềm tan trong miệng, ăn kèm với cơm nóng và chút dưa muối chua giòn, đúng là khiến người ta ăn một bữa lại muốn có thêm bữa nữa ngay lập tức.
Thấy mọi người đều gật gù tán thành, Lục Ngọc bèn bắt tay vào làm món thịt kho. Cô còn xào thêm hai món rau nữa. Năm cân thịt ba chỉ, cô kho thành một chậu sứ đầy ắp.
Bên ngoài sân, mọi người vẫn đang rôm rả chuyện trò, nhâm nhi hạt dưa, bỗng chốc bị mùi thơm lừng từ trong bếp lan tỏa ra làm cho bụng dạ cồn cào.
Từ nãy, khi thấy chị cả Phó xách vào nhà một tảng thịt ba chỉ tươi ngon, mỡ nạc đan xen, ai nấy cũng đã lén nhìn thấy rồi.
Bà Tiêu Thái Liên vốn là người tháo vát, tần tiện, một miếng thịt lớn như vậy, bình thường bà phải chia ra ăn dè sẻn ít nhất cả tháng trời. Vậy mà hôm nay vì quá đỗi vui mừng, bà đã quyết định nấu hết trong một bữa!
Nhờ vào việc buôn bán món cổ vịt mà gia đình làm ăn khấm khá, trong tay bà đã có đồng ra đồng vào, nên cũng không còn tằn tiện, eo hẹp như xưa.
Tuy nhiên, đã trót chi tiêu mạnh tay như vậy, bà vẫn không nén được ý muốn khoe khoang với xóm làng. Cũng chính vì sự sơ suất này mà bà đã để cho hạng người ti tiện như thím Lý bên ngoài được dịp thêu dệt, lời ra tiếng vào, khiến cả xóm cũng được đà hùa theo bàn tán!
Nghĩ đi nghĩ lại, bà vẫn thấy mình quá đỗi khiêm tốn. Đã là lúc đáng để khoe khoang thì phải cứ mạnh dạn mà khoe chứ! Một nhà có tới hai người được ăn lương nhà nước, hỏi xem có gì đáng tự hào hơn thế nữa cơ chứ!
Bà Tiêu Thái Liên ngồi ngay tại cổng, cất tiếng gọi vọng vào nhà: “Hai đứa bây mau mang một bát thịt kho thật lớn với mấy món rau khác sang biếu nhà thông gia họ Lục đi!”
“Dạ, mẹ!” Chị hai Phó liền giòn giã đáp lời.
Đồ ăn và cơm được đựng đầy ắp trong một cái chậu lớn, chỉ cần bỏ vào nồi to hâm lại là dùng được ngay. Mọi người vừa nhìn thấy, nào là màn thầu trắng ngần, nào là thịt kho tàu thơm lừng, lại còn có thêm cả rau xanh. Đúng là một bữa ăn thịnh soạn, có cả món mặn lẫn món chay, mùi thơm cứ thế lan tỏa khắp nơi, đến đâu cũng khiến người ta phải hít hà.
Những bà thím đang có mặt ở đây, ai cũng đều là người từng qua lại với thông gia của mình. Bình thường, khi có món ngon, họ cũng sẽ biếu chút cơm cháo, nhưng chưa bao giờ thấy ai hào phóng đến mức mang đi biếu nhiều đến thế này.
Họ vội vàng buông lời nịnh nọt bà Tiêu Thái Liên: “Chị Tiêu đối tốt với thông gia quá chừng!”