Bà Tiêu Thái Liên xua tay, làm ra vẻ khiêm tốn: “Uầy, tốt hay không tốt gì chứ. Bây giờ ông bà thông gia nuôi heo vất vả vô cùng, còn chúng tôi ở nhà thì có làm gì đâu. Nếu đã lỡ nấu được món gì ngon, thì tất nhiên phải biếu tặng họ một ít rồi!” Bà nói ra một cách nhẹ tênh, như thể đó là lẽ đương nhiên.
Ai nấy đều là những người đã sống chung một thôn từ mấy chục năm nay, làm sao có thể không hiểu rõ tính nết của bà Tiêu Thái Liên cơ chứ? Dù bà không phải là người xấu bụng gì, nhưng cũng chẳng bao giờ hào phóng được đến mức độ này đâu.
Chẳng qua là bây giờ thấy cha mẹ Lục Ngọc làm ăn khấm khá nhờ nuôi heo, nên bà mới tỏ ra thân tình, đối xử với mẹ Lục Ngọc y như chị em ruột vậy thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, đừng trách người đời thực tế quá. Cứ có của ăn của để, làm ăn khấm khá, thì chẳng lo không có người tìm đến mà tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp!
Nếu nhà họ Lục mà vẫn nghèo khó như trước đây, thì bà Tiêu Thái Liên cùng lắm cũng chỉ biếu tặng chút quà cáp qua loa như dịp lễ tết, chứ đâu có hào phóng được ngần ấy đâu.
Tuy nhà họ Phó có hạt dưa và kẹo, nhưng rất nhanh sau đó mọi người cũng tản đi, bởi lẽ không biết nhà bếp họ Phó nấu món gì mà mùi thơm sực nức cả một vùng. Mọi sự chú ý đều bị thu hút bởi mùi thức ăn, chẳng ai còn thiết tha chuyện trò phiếm.
Đợi đến khi Phó Cầm Duy về nhà, anh đẩy chiếc xe ba bánh vào trong sân. Anh đặt những con vịt tươi sống vào chậu, rửa tay rồi nhìn thấy trong sân đã kê một chiếc bàn tròn lớn. Đây là chiếc bàn lớn nhất trong nhà, bình thường bị ép trong nhà kho nhỏ, muốn lấy ra không dễ, chỉ khi trong nhà có chuyện trọng đại mới được mang ra dùng. Nghe nói chiếc bàn này được sắm hồi Tiêu Thái Liên về nhà chồng, thuộc hàng gia sản quý báu.
Phó Cầm Duy hỏi: “Hôm nay nhà mình có chuyện gì vui vậy ạ?”
Anh ba Phó hớn hở đáp: “Chuyện đại sự chứ sao! Lục Ngọc nhà chú nay đã làm cán bộ phụ nữ rồi đó!” Trong thôn có một cán bộ nữ trẻ tuổi như vậy, quả là điều hiếm thấy. Hầu hết người dân trong thôn đều chưa từng đi đâu xa, cả đời chỉ nghe lời cán bộ thôn chỉ huy, nên trong mắt họ, cán bộ thôn chính là một chức quan lớn.
Phó Cầm Duy cũng có chút ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, nói: “Ồ? Không tệ chút nào.”
Anh ba Phó hồ hởi tranh lời của chị ba Phó.
Chị ba Phó không cam tâm chịu thua, vội vàng nói với Phó Cầm Duy: “Chú không biết đâu, hôm nay trong huyện còn khen Lục Ngọc viết bức thư gì đó, được lãnh đạo tuyên dương, còn được tặng rất nhiều quà nữa chứ.”
Lục Ngọc nhìn anh, giải thích: “Là Cầm Duy đã giúp em viết.”
Chị ba Phó liền cười rộ lên, nói: “Chẳng trách, cả thôn này ai mà tìm được người học rộng hiểu nhiều như chú ấy cơ chứ.”
Chị ba Phó hết lời khen ngợi Lục Ngọc rồi lại quay sang tán dương Phó Cầm Duy, khen hai vợ chồng cô lên tận trời xanh.
Hôm nay mẹ chồng đã không tiếc tiền của, hầm năm cân thịt thành một nồi to, lại còn hấp thêm hai lồng màn thầu, đủ cho cả nhà ăn uống no nê. Dù sao thì mọi người trong nhà cũng chẳng khách sáo gì, trước đây cứ phải tìm thịt trong chậu rau, bây giờ thì cả một chậu thịt lớn tha hồ mà ăn, muốn ăn bao nhiêu cũng được, khiến ai nấy đều thích mê. Ai cũng tranh nhau gắp mà chẳng dám nói chuyện, ăn từng miếng thịt lớn, ngay cả lũ trẻ cũng chẳng hề giữ ý, ôm bát mà chén tì tì. Chẳng mấy chốc, hai chậu thịt lớn đã cạn đáy.
Lục Ngọc và mọi người ăn xong, lại bắt tay vào làm cổ vịt, cứ mười ngày lại tổng kết một lần, chưa bao giờ bị thiếu hụt. Số tiền này kiếm được khá dễ dàng, trong tay Tiêu Thái Liên có tiền cũng không còn dè sẻn như trước nữa.
Món cổ vịt cay được mọi người rất ưa thích, thích hợp nhất để làm đồ ăn chơi lúc rảnh rỗi. Nhưng bây giờ thì nhà nhà đều phải nhịn thèm, vì đây là mối làm ăn của gia đình, món nào cũng có thể kiếm ra tiền, nếu mình ăn hết thì còn bán cho ai nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu Thái Liên hỏi Phó Cầm Duy: “Mỗi ngày cổ vịt đều bán hết sao?”
Phó Cầm Duy đáp: “Vâng, buổi chiều đã hết sạch rồi ạ.” Món cổ vịt do Lục Ngọc làm vốn đã có khách quen, nay lại được gửi ở cung tiêu xã để bán, thành thử càng bán nhanh hơn. Rất nhiều mậu dịch viên cũng là khách hàng của món cổ vịt này. Mỗi ngày vừa đến quầy hàng đã chọn cho mình hai cái cổ vịt to nhất. Tan ca về nhà thì họ lại tựa chén rượu cùng ông xã mà gặm nhấm ngon lành.
Tiêu Thái Liên vừa nghe bán chạy thì cũng yên tâm hẳn. Cứ có khách ra vào thường xuyên như vậy là tốt rồi.
Lục Ngọc cũng như mọi người, rửa sạch cổ vịt rồi pha chế nước sốt. Nhưng chị ba Phó liền đẩy cô về, nói: “Mấy việc này bọn chị đều làm quen cả rồi, em cứ đi nghỉ ngơi một lát đi.” Lục Ngọc chỉ cần pha chế nước sốt là đủ. Hơn bốn mươi loại gia vị, họ nhìn đã thấy hoa mắt, đừng nói là còn phải phối trộn theo tỉ lệ. Các chị dâu khác cũng đều khuyên cô về phòng nghỉ ngơi.
Lục Ngọc vừa định về phòng, Tiêu Thái Liên liền gọi cô vào phòng mình, hỏi: “Vợ của trưởng thôn có nói làm cái này lương bao nhiêu không con?”
“Dạ, mười lăm tệ ạ.”
Tiêu Thái Liên dặn dò: “Số tiền này sau này con cứ giữ lấy mà dùng, nếu người khác hỏi thì mẹ sẽ nói con giao cho mẹ mười tệ, con đừng lỡ lời nhé.”
Vợ của chú ba đối đãi với Lục Ngọc tốt bụng như thế, người làm mẹ chồng như bà cũng chẳng phải kẻ ngốc. Bà nhận ra Lục Ngọc là người khéo lo toan, biết vun vén cho gia đình. Hơn nữa, mỗi lần chế biến cổ vịt, Lục Ngọc đều mang về kha khá tiền mà chẳng tơ tưởng đến chút thù lao nào của người khác.
“Con cảm ơn mẹ ạ.” Lục Ngọc nhỏ nhẹ đáp.
Tiêu Thái Liên nghe vậy thì thấy vui vẻ: “Cảm ơn làm gì, con cứ như con gái ruột của mẹ vậy, đừng khách sáo quá thế. Này, mau nhìn ra ngoài cửa sổ mà xem, Phó Cầm Duy đang ngóng về phía này kìa.”
Tiêu Thái Liên lại nói: “Nhanh ra đi con, nếu không anh ấy lại sốt ruột bây giờ.”
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, rồi vội vàng bước ra. Cô về phòng, Phó Cầm Duy cũng theo vào, anh hỏi: “Mẹ nói gì với em vậy?”
Lục Ngọc thuật lại lời Tiêu Thái Liên nói cho Phó Cầm Duy nghe, anh gật đầu: “Ồ.”
Sau đó anh nhìn Lục Ngọc, tủm tỉm cười: “Chúc mừng em nhé, cuối cùng trong nhà mình cũng có người làm cán bộ rồi.”
Lục Ngọc nghe xong liền biết anh đang trêu cô, bèn đáp: “Vậy sau này mọi chuyện trong nhà đều do em quyết định hết đấy nhé.”
Phó Cầm Duy cười đồng ý, còn nói thêm: “Em đã làm cán bộ rồi, phải sắm cho mình vài bộ đồ mới thôi. Em cứ mãi mặc đi mặc lại có hai bộ đồ này.”
Lục Ngọc vốn không mấy quan tâm chuyện ăn mặc, nghe anh nói vậy mới ngẩn người ra, rồi cũng gật đầu đồng ý.