Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 184: Mua Đồ Mới



 

Lần đầu tiên Lục Ngọc được làm cán bộ, cả nhà họ Phó còn vui mừng phấn khởi hơn cả cô.

 

Phó Cầm Duy còn ngỏ ý sẽ đưa cô đi mua đồ mới.

 

Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đến cung tiêu xã. Trong cửa hàng có hai bộ quần áo may sẵn trông thật bắt mắt, giá lại khá đắt đỏ. Ai đi qua cũng phải ngước mắt nhìn ngó, nghe nói đều là hàng thời thượng nhập về từ Thượng Hải.

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Ngọc đưa mắt nhìn, một bộ màu xanh lam, một bộ màu đỏ thắm. Cả hai đều là váy dài quá gối, nếu phối thêm một đôi giày da mõm vuông nữa thì quả thực chẳng khác nào những cô gái xinh đẹp trên các trang bìa tạp chí thời ấy.

 

Cô nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã và hai vợ chồng họ đều là người quen cũ, cười nói: “Tôi đã nói từ lâu là em Lục Ngọc đẹp người đẹp nết, nên sửa soạn trau chuốt thêm chút nữa là đẹp lắm!”

 

Một chị khách đứng cạnh đó cũng cười nói: “Không trang điểm mà đã đẹp như vậy, nếu mà sửa soạn một cái thì chúng tôi càng chẳng thể sánh bằng rồi.” Bây giờ mọi người trong vùng thực sự rất phục Lục Ngọc.

 

Trước đây họ không biết cô nấu nướng ngon đến thế, từ sau khi được nếm thử món cổ vịt, giờ đây ai nấy đều đã mê mẩn tài nấu nướng của cô.

 

Cung tiêu xã không quá đông đúc. Cô gái từng yêu thầm Phó Cầm Duy trước kia đã chuyển công tác, cô ta vừa đi, mọi người ở đây càng thêm hòa thuận.

 

Cô nhân viên bán hàng bảo Lục Ngọc thử cả hai bộ đồ.

 

Mấy bộ đồ này được treo trang trọng trong tủ kính, người thường muốn chạm vào cũng khó.

 

Lục Ngọc thử xong, thấy cả hai bộ đều rất đẹp. Chiếc màu xanh lam trông trang nhã, phóng khoáng, còn bộ màu đỏ thì tinh nghịch đáng yêu.

 

Phó Cầm Duy đứng bên cạnh nhìn, dứt khoát nói: “Vậy thì mua cả hai bộ đi!”

 

Các nhân viên bán hàng đều có chút ngưỡng mộ. Loại quần áo này bán ra hai mươi lăm tệ một bộ, cho dù là giá nhập vào cũng đã mười lăm tệ rồi.

 

Họ cũng thích những bộ đồ đẹp đẽ như vậy, chỉ có Thượng Hải mới có những kiểu dáng vừa vặn và tinh tế đến thế, may rất khéo, tôn lên dáng người thon thả của phụ nữ.

 

Nhưng họ không nỡ mua. Giờ nhìn thấy Phó Cầm Duy hào phóng với vợ như vậy, trong lòng ai nấy đều vô cùng ngưỡng mộ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng Lục Ngọc chỉ chọn mua bộ màu xanh lam. Bộ màu đỏ thì quá nổi bật, chẳng mấy khi có dịp quan trọng mà mặc ra ngoài.

 

Lục Ngọc quyết định chỉ mua một bộ màu xanh, lại mua thêm hai thước vải xanh, về may thành hai cái quần tây.

 

Như vậy có thể phối với chiếc áo màu xanh này. Sau này muốn mặc quần tây thì mặc quần, muốn mặc váy thì mặc váy. Thật là tiện lợi biết bao, một bộ đồ mà dùng được hai kiểu.

 

Nhưng Lục Ngọc vốn không thạo chuyện may vá, cô bán hàng liền tươi cười: “Chú út nhà tôi khéo tay lắm, chú ấy học nghề may năm năm ở vùng ngoài về đấy. Chỉ lấy của cô một tệ tiền công thôi, chứ ở tiệm ngoài, ít nhất cũng phải hai ba tệ lận!” Quần áo của cả cửa hàng này đều do chú út ấy may đấy, tay nghề của anh ấy quả thật rất khá. Cô bán hàng còn tự hào kể, chú ấy đã có không ít khách quen rồi.

 

Lục Ngọc nghe vậy, ái ngại hỏi: “Thế này liệu có phiền hà các anh chị quá không ạ?”

 

Cô bán hàng xua tay: “Không sao đâu cô ơi, dù sao thì chú út tôi cũng mới học nghề xong về, đang cần kéo thêm khách cho quen tay mà!”

 

Lúc này Lục Ngọc mới an tâm giao hai chiếc quần cần sửa cho chú út. Sau khi cô bán hàng đo kích thước cẩn thận, liền nhận lấy rồi hứa hẹn vài ngày sẽ có.

 

Mua xong bộ đồ tươm tất, Phó Cầm Duy liền ngỏ ý muốn dẫn cô đi tìm một đôi giày da cho hợp. Muốn mua giày da tốt thì chỉ có thể đến cửa hàng quốc doanh thôi.

 

Cung tiêu xã thì không bày bán giày da, mà giày da ở cửa hàng quốc doanh lại thường đắt đỏ, ít nhất cũng ngót nghét hơn hai mươi đồng một đôi.

 

Lục Ngọc thấy trong lòng có chút xót tiền, nhưng quả thật, khi mặc váy thì cần phải đi kèm giày da mới ra dáng. Nếu không, trông lại lạc điệu, chẳng ra làm sao cả. Lục Ngọc bèn bấm bụng quyết tâm. Dù sao thì trong túi cô còn cất năm mươi đồng, mua một lần này cũng chẳng phải mua thường xuyên.

 

Đến cửa hàng, cô thử qua hai đôi rồi cuối cùng ưng bụng một đôi giày da màu nâu trầm. Kiểu giày da này thuộc loại cổ điển, bền đẹp, dẫu thêm hai mươi năm nữa cũng chẳng bao giờ lỗi mốt. Quả thật, giày đóng bằng da thật đi lên chân mới thoải mái làm sao!

 

Lục Ngọc mua xong xuôi, Phó Cầm Duy liền tiến tới quầy trả tiền.

 

Lục Ngọc liền thắc mắc: “Anh lấy tiền đâu ra vậy?” Số tiền anh kiếm được mỗi tháng, sau khi trừ đi khoản nộp lên hợp tác xã, thì giữ lại trong tay cũng chẳng còn bao nhiêu. Lẽ nào anh giấu quỹ đen sao?

 

Phó Cầm Duy thấy cô cứ mải nghĩ ngợi lung tung, bèn giải thích: “Anh đã sang nhà mẹ hỏi vay đấy.”

 

Trước nay anh chưa từng mở miệng hỏi xin tiền mẹ, đây là lần đầu tiên. Mẹ Tiêu Thái Liên vốn thương con trai út nhất, cộng thêm dạo này có thêm khoản thu nhập cố định từ món cổ vịt, nên bà cũng hào phóng hơn nhiều phần.