Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 185: Anh Mặc Cho Em Ngắm



 

Bà đã đặc biệt lấy ra mấy chục đồng, còn dặn không cần phải trả lại, số tiền này cứ coi như bà cho Phó Cầm Duy tiêu vặt.

 

Lục Ngọc đã cất công tới cửa hàng rồi, cũng chẳng nỡ đi về ngay. Cô bèn ngó nghiêng rồi mua tặng Phó Cầm Duy một chiếc áo sơ mi mới. Quả thật chẳng cần nói nhiều, anh vốn dĩ đã là người học cao hiểu rộng, toát ra khí chất nho nhã. Nay lại vận lên người chiếc áo sơ mi trắng tinh, thật sự anh tuấn khôi ngô đến mức khiến người ta cứ mãi ngẩn ngơ nhìn theo, chẳng tài nào rời mắt được.

 

Phó Cầm Duy nhìn giá tiền, hai mươi đồng, liền nói: “Không cần mua đâu, anh mặc gì cũng ổn cả mà.”

 

Lục Ngọc lại tủm tỉm cười: “Em thích lắm, anh cứ mặc cho em ngắm là được!”

 

Dáng anh vận chiếc sơ mi trắng quả thật quá đỗi hút hồn.

 

Phó Cầm Duy chưa từng nghe thấy lời chọc ghẹo thẳng thắn đến vậy, vành tai anh lập tức đỏ bừng.

 

Lục Ngọc không ngờ anh còn dễ thẹn thùng hơn cả cô, thế là cô cứ cố tình nhìn chằm chằm vành tai anh. Phó Cầm Duy thẹn quá hóa giận, bèn với tay véo nhẹ tai cô.

 

Lần này đến lượt mặt Lục Ngọc cũng đỏ ửng: “Đừng có làm vậy ngoài đường chứ, người ta nhìn thấy hết bây giờ!”

 

Hai người vốn dĩ đã là cặp trai tài gái sắc gây chú ý, nay lại còn chọc ghẹo nhau giữa phố xá đông người, trông thật là chẳng ra thể thống gì!

 

Phó Cầm Duy lại chẳng hề ngại người khác nhìn ngó, anh siết nhẹ tay cô, ôn tồn đáp: “Em là vợ của anh mà.” Trong lời nói còn phảng phất một chút oai phong, khẳng định chủ quyền hiếm thấy.

 

Hai người mua sắm xong xuôi, Lục Ngọc về lại thôn xóm, còn Phó Cầm Duy thì tiếp tục nán lại đây làm việc.

 

Vừa về đến nhà, cô đã bị mấy chị dâu vây quanh hỏi han.

 

“Con bé mua sắm được những gì thế?”

 

“Cho tụi chị xem một chút đi nào!”

 

Lục Ngọc liền lấy mấy món đồ vừa mua ra. Các chị dâu thay phiên nhau ngắm nghía, xuýt xoa. Cả đời họ chưa từng thấy hay mặc bộ đồ nào đẹp đến thế, bèn lộ rõ vẻ khao khát, tấm tắc khen: “Chất liệu của bộ đồ này thật tốt làm sao, trơn láng mềm mại, kiểu dáng lại còn đoan trang, nền nã nữa chứ!”

 

Những món đồ này tuy được bày bán trong cung tiêu xã, ai đi qua cũng có thể nhìn thấy. Nhưng họ chỉ dám mơ ước thôi, chứ chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ được mặc. Giờ đây, được tận mắt nhìn ngắm, sờ tận tay, họ yêu thích đến không nỡ rời. Đối với họ, đây quả là những món đồ xa xỉ quý giá.

 

Tuy ba chị dâu mỗi người một tính nết, nhưng thân làm phụ nữ, ai cũng có một lòng yêu cái đẹp.

 

Chị ba Phó lên tiếng đầu tiên: “Đợi khi trả hết khoản nợ cho mẹ, chị cũng phải sắm lấy một bộ!” Lúc đó mỗi tháng cũng dư dả được mười mấy đồng, góp nhặt một chút là có thể sắm được đồ đẹp, một bộ đồ tốt có thể mặc bền hơn hai mươi năm.

 

Chị hai Phó tiếp lời: “Chúng ta cùng đi mua.” Chị ấy bình thường không nỡ ăn nỡ mặc, bây giờ nhìn thấy món đồ vừa mắt cũng có phần rung động.

 

Hai người còn rủ rê chị cả cùng mua sắm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chị cả xua tay: “Thôi, chị không mua đâu!”

 

Nhà chị ấy đông con, nhiều khoản chi tiêu cần đến tiền, chẳng nỡ tiêu pha sửa sắm cho riêng mình.

 

Phạm Khắc Hiếu

Chị hai với chị ba lập tức đồng lòng: “Phụ nữ mình cũng phải biết làm đẹp chứ, nếu không cánh đàn ông chẳng thèm nhìn tới đâu!”

 

Chị cả bị hai người họ nói đến mức đỏ mặt tía tai: “Đều là vợ chồng già rồi, còn nhìn với ngắm cái gì nữa!”

 

Chị ba Phó hùng hồn nói: “Không giống đâu, cứ nhìn đi rồi xem! Sau này mà sinh thêm một cô con gái nữa, mẹ chẳng mừng húm lên ấy chứ! Chúng ta cũng phải cống hiến cho nhà họ Phó chứ.”

 

Bàn qua tính lại một hồi, cuối cùng ba chị em quyết định khi nào có tiền sẽ cùng nhau đi mua, còn muốn rủ Lục Ngọc đi cùng cho vui.

 

Tiêu Thái Liên cũng có chút tự hào, thấy con dâu vừa sắm được bộ đồ đắt tiền như vậy, vội vàng giục Lục Ngọc mặc đồ mới lên, rồi kéo cô cùng mình đi dạo một vòng trong thôn.

 

Quả nhiên vừa ra đến ngõ, rất nhiều người đã vây quanh hỏi han: “Bộ đồ này chẳng phải của cung tiêu xã sao? Đắt đỏ lắm chứ hả!”

 

Tiêu Thái Liên hớn hở đáp: “Thằng út nhà tôi mua cho đấy, vợ trẻ thì phải ăn diện một chút chứ!”

 

Người bên cạnh cười nói: “Còn lo sửa soạn làm gì, không sợ nó chạy theo người khác à?”

 

Tiêu Thái Liên bĩu môi: “Chạy theo ai? Con trai tôi là sinh viên đại học đấy nhé!”

 

Người bên cạnh gật gù nói bà nói vậy cũng có lý, đúng là chẳng ai tài giỏi hơn Phó Cầm Duy nữa rồi.

 

Họ còn tấm tắc khen Lục Ngọc không ngớt lời.

 

Tiêu Thái Liên dẫn Lục Ngọc đi khắp xóm khoe khoang.

 

Trong lòng Lục Ngọc biết mẹ chồng vẫn còn đang ấm ức, kể từ lần trước cô được làm cán bộ thôn, rất nhiều lời ra tiếng vào châm chọc đã đến tai bà.

 

Tiêu Thái Liên tức giận, giờ đây bà càng được dịp cao giọng hơn, một khi đã cao giọng lên thì chẳng ai dám chọc ghẹo bà nữa.

 

Hai mẹ con đi dạo một vòng lớn, quả nhiên thu về cả một rổ lời khen, nào là Lục Ngọc xinh đẹp, nào là nhà chồng đối xử với cô tốt biết bao.

 

“Mấy món đồ đắt tiền như vậy cũng nỡ mua cho con dâu cơ à?”

 

“Hai vợ chồng đều đẹp đôi thế này, chẳng biết sau này mấy đứa nhỏ sinh ra sẽ xinh xắn đến mức nào nữa!”

 

Tiêu Thái Liên nghe nhiều lời khen như vậy, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn trong lòng.