Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 197



 

Tuyệt Đối Đừng Để Lục Ngọc Nấu Ăn

 

Khi Lục Ngọc tới sân đập lúa, tất cả mọi người đều đang làm việc hăng say, ngay cả mấy lão giáo sư vốn tuổi cao sức yếu cũng ra đồng giúp sức.

 

Cái lều ươm rau đã sớm được dựng xong.

 

Các lão giáo sư hầu như túc trực cả ngày trong lều. Trước đây họ sống ở nhà trưởng thôn, sau thấy bất tiện, thôn lại sắp xếp cho họ một chỗ ở khác.

 

Mấy lão giáo sư đều chọn những học trò nhỏ trong thôn, thường xuyên cầm tay chỉ việc, hướng dẫn tỉ mỉ.

 

Những học trò nhỏ này cũng có thể giúp đỡ các ông làm chút việc vặt.

 

Trưởng thôn sợ người dân nói lung tung, không tiết lộ cho họ biết bên trong lều có gì.

 

Chỉ có Lục Ngọc biết rằng rau màu bên trong đã lên xanh tốt, phát triển khỏe mạnh.

 

Chẳng bao lâu nữa là có thể thu hoạch được.

 

Tính ra thì vụ thu hoạch này sẽ đúng vào mùa đông. Đến lúc đó, khi đưa ra chợ, đảm bảo cả huyện đều phải mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc.

 

Các lão giáo sư bình thường ít khi ra ngoài.

 

Lục Ngọc hỏi: “Các giáo sư, sao các ông lại ở đây ạ?”

 

Một vị giáo sư cười hiền nói: “Không phải các cô đang thu gặt sao, chúng tôi đến phụ một tay.”

 

Dù sao thì thôn đã hỗ trợ họ rất nhiều, bây giờ thôn cần người, đương nhiên họ phải ra sức giúp đỡ.

 

Phạm Khắc Hiếu

Trưởng thôn sợ chậm trễ công việc của mấy lão giáo sư, vội vàng kéo Lục Ngọc sang một bên nói nhỏ: “Cô qua đó nói với mấy ông ấy, chúng ta tự làm được, khỏi cần mấy ông nhọc công!”

 

Những lão giáo sư này đều là của quý của thôn, nếu để họ bị suy kiệt sức lực, thì thôn này làm sao gánh vác nổi trách nhiệm.

 

Lục Ngọc lập tức khuyên các lão giáo sư hãy nghỉ ngơi.

 

Nhưng lão giáo sư nói không sao.

 

Vừa nhìn thấy mấy cụ già trong thôn còn lớn tuổi hơn họ vẫn dầm mình ngoài ruộng làm việc, thì họ cũng đâu dám tự nhận mình là già yếu.

 

Lục Ngọc nói với trưởng thôn, ông chỉ có thể thở dài thườn thượt: "Thôi được, vậy thì để ý họ một chút, đừng để ai làm việc quá sức."

 

Trưởng thôn lập tức gọi mấy học trò của các giáo sư tới, dặn dò phải trông chừng các vị lão giáo sư thật cẩn thận.

 

Vừa thấy Lục Ngọc, những người họ Phó liền có chút phấn khởi: "Hôm nay nấu món gì vậy hả cô?" Họ đã sớm đói meo rồi, buổi sáng chỉ ăn cháo loãng mà thôn đã thống nhất nấu.

 

Bữa cháo ấy nói là cháo chứ thực ra không khác gì nước lã, loãng đến mức có thể soi rõ mặt mình trong đó.

 

Làm việc quần quật đến tận bây giờ, bụng dạ ai nấy cũng đã réo ầm ĩ.

 

Nhìn thấy Lục Ngọc thì càng chẳng còn sức lực đâu mà làm tiếp nữa.

 

Cả nhà họ ầm ĩ lên như vậy, những người khác cũng thi nhau la đói. Trưởng thôn liền nói: "Lục Ngọc hầm cải trắng đó, mọi người ăn trước đi, rồi nghỉ ngơi một lát!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trưởng thôn thấy quả thực ai nấy đều dốc hết sức lực, tất cả mọi người đều đói lả cả rồi.

 

Thấy trời đã gần giữa trưa, mặt trời cũng lên cao chót vót.

 

Gọi người tới ăn cơm, phía dưới lại trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

 

Rất nhanh sau đó, một mùi thơm lạ lẫm lan tỏa khắp cả thôn.

 

Mọi người ngày nào cũng ăn cơm tập thể trong thôn, chưa từng có cảm giác như thế này, ai nấy đều mong chờ vô cùng.

 

Mỗi người được một bát cơm trắng tinh tươm, cộng thêm nửa muỗng canh đồ ăn. Ai ăn hết thì có thể múc thêm.

 

Hàng người rất nhanh đã xếp dài dằng dặc.

 

Ba thím đầu bếp đồng loạt múc cơm liên tục không ngớt tay.

 

Người nào múc được cơm trước thì ngồi ngay sang một bên mà ăn lấy ăn để.

 

Nuốt xuống miếng đầu tiên, ai nấy đều thốt lên: "Ôi mẹ ơi!" Ngon quá trời là ngon, đặc biệt khi bụng đói cồn cào thì cái vị ngon ấy dường như tăng lên gấp đôi.

 

Họ ăn từng miếng lớn, rất nhanh đã hết sạch, lại bắt đầu xếp vào cuối hàng để tiếp tục đợi múc cơm. Cảm giác như hàng ngũ này cứ kéo dài mãi chẳng thấy điểm cuối.

 

Thím đầu bếp kéo chủ nhiệm phụ nữ sang một bên, thì thầm: "Phải làm sao đây, hình như không đủ ăn rồi?" Lần này đã nấu rất nhiều, nhưng quả thực vì nấu quá ngon, mọi người ăn nhiều hơn bình thường gấp mấy lần.

 

Chủ nhiệm phụ nữ thở dài: "Cuối cùng tôi cũng đã hiểu vì sao mỗi lần Tiêu Thái Liên khen Lục Ngọc nấu ăn ngon đều bày ra cái vẻ mặt một lời khó nói hết rồi."

 

Bây giờ bà ấy đã hoàn toàn thấu hiểu.

 

Nhìn thấy mọi người ăn ngon lành như vậy, trong lòng bà ấy cũng lấy làm vui.

 

Nhưng nhiều lương thực như thế mà còn không đủ ăn, lại khiến bà ấy cảm thấy có chút xót ruột.

 

Cuối cùng, mọi người bàn bạc, nếu không đủ cơm thì đành phải nấu thêm chút canh vậy.

 

Đành chịu thôi, vụ thu là thời điểm quan trọng nhất của cả năm.

 

Phải ăn no thì mới có sức mà làm việc.

 

Kết quả là món canh vừa nấu xong cũng được mọi người chào đón nồng nhiệt không kém.

 

Mỗi người trung bình ăn đến hai bát canh. Thím đầu bếp tính nhẩm, mọi người ăn một bữa trưa mà hao phí lương thực phải bằng ba bữa cơm cộng lại.

 

Mọi người báo chuyện này cho trưởng thôn, ông cũng có chút xót của, lẳng lặng kéo chủ nhiệm phụ nữ sang một bên nói nhỏ: "Sau này tuyệt đối đừng để Lục Ngọc nấu ăn nữa!" Hao phí quá, ông ta không chịu nổi.

 

Ông trưởng thôn thì không chịu nổi, nhưng dân làng trong thôn lại rất đỗi vui mừng.

 

Lục Ngọc cũng coi như là một phen thành danh vang dội.

 

Ánh mắt mọi người nhìn cô đều rực lên sự nồng nhiệt và quý mến.