Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 198: Dân Làng Ép Nấu Nướng



 

Vụ thu còn phải kéo dài thêm năm sáu ngày nữa, ai nấy đều hi vọng bữa nào cũng có thể được ăn đồ ăn cô nấu.

 

Tuy trưởng thôn nói đùa là không để Lục Ngọc nấu ăn nữa.

 

Nhưng cũng đành hết cách, "tay nghề" của cô quá mạnh, sau khi ăn cơm cô nấu xong, tất cả mọi người đều bị chinh phục hoàn toàn. Tiếng hô hào đòi Lục Ngọc nấu ăn đều rất lớn.

 

Ngày thường trưởng thôn sẽ không chiều lòng thôn dân, nhưng bây giờ dù sao cũng đang là vụ thu.

 

Là thời khắc quan trọng, thôn dân đưa ra một yêu cầu nhỏ như vậy, đương nhiên phải cố gắng đáp ứng.

 

Trưởng thôn tìm tới Lục Ngọc nói: "Lục Ngọc à, cơm nước mấy ngày nay chỉ có thể làm phiền cô rồi. Để các thím ở bếp phụ cô, cô phụ trách lo liệu ba bữa cơm cho mọi người. Chỉ cần cô nấu xong ba bữa này, coi như đây là một chuyện đại công lao rồi đấy!"

 

Lục Ngọc ngập ngừng: "Nhưng hôm nay tôi phải trực đêm..."

 

"Không cần đâu, trong thôn nhiều người như vậy, không cần cô phải trực đêm làm gì."

 

Chỉ cần cô nấu xong đồ ăn ngon lành là được rồi.

 

Thế nhưng, đồng chí trưởng thôn vẫn dặn dò Lục Ngọc: “Cô nấu cũng đừng quá khéo léo, chỉ cần nhỉnh hơn mọi ngày một chút là đủ rồi!” Cứ nếm mỹ vị như vậy mãi, e rằng chẳng ai chịu nổi được.

 

Chủ yếu là cái kho thóc của ông ta cũng chẳng còn dư dả bao nhiêu.

 

Lục Ngọc bật cười, đáp lời: “Cháu cứ thử xem sao ạ!” Đây quả là lần đầu tiên cô nhận được yêu cầu nấu ăn phải "dở" đi đôi chút.

 

Đồng chí trưởng thôn vẫn luôn hết lòng vì dân làng. Mấy hôm nay, ngày nào ông cũng đặt năm cân thịt từ tiệm heo mậu dịch, rồi mua thêm hai mươi lăm cân dầu đậu nành, các loại lương thực thực phẩm cũng được chuẩn bị đầy đủ cả.

 

Những người đàn ông vạm vỡ trong thôn, ai nấy đều ăn uống hăng hái lạ thường!

Phạm Khắc Hiếu

 

Món ăn do người cấp dưỡng trước đây nấu dở tệ, khiến mọi người chỉ ăn lưng lửng dạ, tối về nhà còn phải tự kiếm thêm bữa nữa.

 

Giờ đây Lục Ngọc vào bếp, cả thôn đều ăn cơm tập thể, bất kể già trẻ lớn bé, lượng thức ăn hao hụt đi trông thấy.

 

Ngay cả mấy vị giáo sư tóc bạc phơ nếm thử cơm Lục Ngọc nấu cũng phải tấm tắc khen ngon.

 

Cơm tập thể vốn dĩ đã ngon lành, lại là bữa ăn sau một ngày làm việc quần quật, thì cái sự ngon ấy quả thực không gì sánh bằng.

 

Cả làng rôm rả bàn tán về tay nghề nấu nướng của Lục Ngọc, cứ hễ túm năm tụm ba là lại bắt đầu xuýt xoa. Mấy món ăn giản dị, dưới bàn tay cô mà hóa ra ngon lành đến lạ, thật đúng là chuyện thần tình!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đến cả một vắt mì cô nấu cũng ngon hơn người khác bội phần.

 

Vốn dĩ Lục Ngọc đã là một nữ cán bộ nổi bật, giờ đây tài năng bếp núc lại được khám phá, càng khiến mọi người nhìn cô càng thấy tấm tắc, từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ hiền thục, giỏi giang.

 

Vụ thu hoạch kéo dài ròng rã suốt bảy ngày trời.

 

Bảy ngày ấy cũng chính là bảy ngày nhọc nhằn nhất mà Lục Ngọc từng trải qua. Dù đội hậu cần trong thôn đã đảm bảo cơm ngon canh ngọt cho mọi người, nhưng hầu như ai nấy, mỗi một người lao động, đều như tróc từng lớp da, mồ hôi trộn lẫn m.á.u tươi đổ ra là chuyện thường tình.

 

Cuối cùng thì lương thực cũng đã được gặt xong, chất đầy xe bò chuyển về kho.

 

Chờ đến khi bên kho kiểm kê nhập đủ, cả thôn mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng chí trưởng thôn liền ban lệnh cho dân làng nghỉ ngơi mười ngày.

 

Ai nấy trong thôn đều vui mừng khôn xiết, có tới mười ngày ngơi nghỉ. Nhà nhà người người đều tính toán nhân dịp này mà lên huyện thăm thú đó đây.

 

Mấy đứa trẻ con cũng vì thế mà hoạt bát, hăng hái hơn mọi ngày rất nhiều.

 

Có một người chị dâu tìm Lục Ngọc, thủ thỉ: “Em ơi, chị muốn lên cung tiêu xã mua ít vải vụn giá rẻ, trên đó có hàng không em?” Bọn họ e ngại không dám hỏi Phó Cầm Duy.

 

Phó Cầm Duy tính tình thẳng thắn, cương trực, ai ai cũng rõ. Bởi vậy, mọi người mới muốn thử dò hỏi Lục Ngọc.

 

Những tấm vải vụn trong cung tiêu xã thường có vài vết ố bẩn, tuy dễ xử lý nhưng vốn dĩ không được bán ra ngoài. Thông thường, chúng chỉ được dùng để "tiêu hóa nội bộ", rất ít người bên ngoài biết đến.

 

Trước đây Lục Ngọc dường như từng nghe chủ nhiệm cung tiêu xã nhắc qua một lần. Cô bèn nói: “Chắc là có đấy ạ, để em đi hỏi giúp các chị xem sao!”

 

Lời cô vừa dứt, những người đứng cạnh cũng nghe thấy, vội vàng xúm lại nói: “Nhà chị cũng muốn mua! Anh Đại Tráng nhà chị lâu rồi chưa có đồ mới để mặc!”

 

“Nhà tôi cũng vậy! Nếu loại vải này rẻ, cứ mua nhiều vào một chút.” Mấy người xung quanh nhao nhao ghé tới, sợ lỡ mất cơ hội kiếm được món hời này.

 

Lục Ngọc cười nói: “Được thôi, em sẽ hỏi giúp một lượt cho các chị.” Cô đáp lời rất sảng khoái.

 

Mấy người chị dâu nghe vậy càng thêm niềm nở với Lục Ngọc, trong lòng cũng bắt đầu có những suy tính riêng. Có người quen ở một nơi như cung tiêu xã, quả nhiên là khác biệt hẳn.

 

Tối đó Lục Ngọc bèn hỏi Phó Cầm Duy về chuyện này.

 

Phó Cầm Duy đáp: “Có thì có đấy, nhưng anh khuyên em đừng nhận việc này vào người.” Anh vốn là người không thích phiền phức, trước đây ai nhờ vả anh đều từ chối khéo. Bởi vậy, giờ đây chẳng còn ai dám bén mảng đến nhờ anh nữa.