Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 199: Mở Lớp Xóa Mù Chữ



 

Lục Ngọc nói thêm: “Em không thu tiền của họ, chỉ là mách cho họ cái tin này thôi mà.” Thôn Đại Vũ có nhiều nhà còn khó khăn, đồ rẻ thì ai chẳng ưa.

 

Những tấm vải loang lổ bị cung tiêu xã coi là hàng phế phẩm, nhưng qua đôi bàn tay khéo léo của mấy chị mấy thím trong làng, chúng liền có thể biến thành những món đồ quý giá.

 

Trước đây Lục Ngọc cũng từng mua loại vải đó một lần, cảm thấy chất lượng cũng khá ổn.

 

Phó Cầm Duy nghe cô nói có lý, liền không nhắc gì thêm nữa.

 

Dạo này nhà họ Phó quả là náo nhiệt, mấy thím mấy bác trong xóm hễ nghe Lục Ngọc ở nhà là lại thích kéo đến ngồi lê đôi mách, mỗi người bốc hai nắm hạt dưa mà chủ nhà mời.

 

Họ thích nhất là tán dương Lục Ngọc, thi thoảng lại hỏi han xem cung tiêu xã dạo này có thứ gì hay ho không.

 

Lúc còn trẻ, Tiêu Thái Liên phải góa bụa một mình nuôi con, bà luôn mong được người trong thôn coi trọng. Năm đó, Phó Cầm Duy đỗ đại học, vang danh khắp vùng! Nay Lục Ngọc lại trở thành cán bộ thôn, mọi người càng thêm kính trọng bà.

 

Mấy hôm nay, Tiêu Thái Liên đặc biệt mua một ít hạt dưa sống, dùng chiếc nồi sắt lớn rang chín kỹ lưỡng. Hễ có ai tới chơi, dù là ai đi chăng nữa, bà cũng bốc mấy nắm hạt dưa mời họ.

 

Lục Ngọc biết rõ, mấy thím này không phải vì cô mà đến, mà là vì những tin tức về vải giá rẻ.

 

"Cháu đã hỏi thăm rồi, vải loại nào cũng có, rẻ nhất chỉ hai hào một thước thôi."

 

Cô vừa nói ra giá, ngay cả những người vốn không có ý định mua cũng có chút động lòng, nhưng lại còn ngần ngại.

 

Ai nấy đều muốn Lục Ngọc dẫn đầu mua về, rồi mọi người sẽ chia nhau.

Phạm Khắc Hiếu

 

Lục Ngọc liền nói: "Mọi người cứ tự mình đi mua, như vậy còn có thể thoải mái lựa chọn màu sắc mình ưng ý!" Chuyện dính dáng đến tiền nong, cô tuyệt đối không nhúng tay. Việc này dễ bị người ta dị nghị, hơn nữa giờ cô đã là cán bộ thôn rồi.

 

Nghe vậy, mọi người cũng hiểu ra, thế là rủ rê nhau kéo bè kéo nhóm đi mua.

 

Số vải loang lổ đã tích trữ mấy năm ở cung tiêu xã chỉ trong chốc lát đã bị mua sạch sành sanh.

 

Chủ nhiệm cung tiêu xã vui mừng khôn xiết.

 

Sau khi mua vải về, mọi người phát hiện cũng không có quá nhiều khuyết điểm, chỉ cần xử lý khéo léo một chút là không nhìn ra được.

 

Ai ai cũng hệt như nhặt được báu vật, ngày nào cũng bàn bạc xem nên may thành bộ đồ gì cho đẹp.

 

Quả nhiên, dự đoán trong thôn không sai chút nào, chẳng mấy ngày sau, trời đã bắt đầu đổ mưa lớn không ngớt!

 

Cả thôn như chìm trong làn mưa xối xả, lạnh lẽo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Người nhà họ Phó đều ở nhà nghỉ ngơi, mưa lớn cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến họ. Duy chỉ có Phó Cầm Duy vẫn phải đi làm rồi lại tan tầm mỗi ngày. Cho dù anh có che ô, có mặc áo mưa thì vẫn không tránh khỏi việc bị ướt.

 

Mỗi khi đến giờ Phó Cầm Duy về, Lục Ngọc đều chuẩn bị sẵn ấm trà gừng nóng hổi.

 

Đến cả chị ba Phó cũng phải cảm thán, lâu lắm rồi mới thấy mưa to như vậy, may mà nhà mình đã kịp thu hoạch xong hết.

 

Nghe nói, Bạch Gia Thôn bên cạnh còn chưa kịp thu hoạch, gặp ngay trận mưa lớn như thế này, thiệt hại chắc chắn rất lớn.

 

Còn về lý do vì sao chưa thu hoạch, là bởi vì năm nay họ muốn gặt thêm chút lương thực nữa, nên không nỡ gặt sớm. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, một trận mưa lớn đổ xuống, lòng người Bạch Gia Thôn đều thấp thỏm lo âu.

 

Mưa liên tục bảy ngày, nhốt người trong nhà suốt bảy ngày trời, căn bản chẳng ai ra ngoài được.

 

Cả người cũng trở nên lười biếng hẳn đi.

 

Phó Cầm Duy vừa về, Lục Ngọc đã chuẩn bị sẵn quần áo và dép ở một bên, để anh có thể thay ngay lập tức.

 

Cứ mỗi lần anh về, đều sẽ lén lút mang theo chút quà vặt từ bên ngoài về cho Lục Ngọc.

 

Tuy cô ngại ngùng, nhưng lần nào cũng vui vẻ nhận lấy.

 

Phó Cầm Duy thấy giấy bút của Lục Ngọc bày trên bàn, liếc mắt một cái liền biết cô đang viết lách, ghi chép gì đó.

 

Không đợi Phó Cầm Duy hỏi, Lục Ngọc đã nói: "Em muốn mở lớp xóa mù chữ!"

 

Sau vụ thu hoạch, tất cả mọi người đều có nửa mùa đông rảnh rỗi. Việc chơi bài uống rượu, gây chuyện gây sự thường mất kiểm soát. Sẽ tốt biết mấy nếu có thể để họ dồn hết thời gian và tâm sức vào việc học.

 

Phó Cầm Duy rất ủng hộ suy nghĩ này của Lục Ngọc.

 

Được chồng ủng hộ, cô như được tiếp thêm sức mạnh, tự tin gấp trăm lần. Cô liền đi tìm trưởng thôn để đề xuất chuyện mở lớp xóa mù chữ.

 

Kêu gọi mọi người cùng nhau nỗ lực học tập, vì kỹ thuật trong tương lai sẽ ngày càng phát triển, những người không biết chữ thực sự sẽ rất khó để sinh tồn.

 

Sau vụ thu, mọi người quá rảnh rỗi, có một chuyện, chính là sắp phải chia lương thực. Mọi người có tiền trong tay, lại sinh thói cờ bạc. Dù thế nào, học tập vẫn tốt hơn sa vào cờ bạc, phải không!

 

Trưởng thôn nói: "Trước đây trong thôn cũng từng mở lớp xóa mù chữ rồi, nhưng hiệu quả không cao mấy, mọi người không mặn mà cho lắm!"

 

Lục Ngọc nói: “Vậy thì việc kết nối với Xã Công Thôn sẽ thế nào, thưa chú?”