Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 210: Tâng Bốc



 

Mọi người xung quanh xúm xít cười nói: “Ngày thường nhìn không ra bác Tiêu lại dư dả đến vậy, mới năm nay thôi mà vừa cưới vợ vừa sắm xe, giờ lại còn có tiền tậu nhà to. Gia thế nhà bác quả thật quá vững vàng, phải nói là hơn người ta đến gấp mười lần ấy chứ!”

 

Bác Tiêu Thái Liên khiêm tốn đáp: “Ôi dào, đâu đến nỗi khoa trương như vậy. Hơn gấp mười lần thì làm sao có thể! Chỉ là từ khi rước Lục Ngọc về, trong nhà mọi việc đều thuận buồm xuôi gió cả.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Gia đình họ Phó vốn có tiền của, lại thêm lời nói khéo léo của Tiêu Thái Liên, mọi người càng vui vẻ tâng bốc bà. Ai mà chẳng muốn tạo mối quan hệ tốt. Con trai bác ấy làm ở cung tiêu xã, con dâu lại là cán bộ thôn, lỡ sau này có việc cần nhờ cậy thì sao.

 

“Đấy chính là cái duyên, cái phúc khí mà ông bà ta hay nói đó! Hồi xưa vẫn thường bảo, lấy vợ phải cưới người hiền thục nết na cơ mà. Bác xem Lục Ngọc so với Lục Kiều thì đúng là một trời một vực!”

 

“Đúng là như vậy thật!” Tiêu Thái Liên vẫn còn chưa hết sợ hãi trong lòng. Dù đã nói đi nói lại điều này đến nghìn lần, nhưng mỗi khi nhắc đến, bà vẫn không khỏi rùng mình. Nếu quả thật rước Lục Kiều về làm dâu, e rằng cái nhà này sẽ chẳng bao giờ yên ấm được.

 

Bất cứ khi nào nhắc đến Lục Ngọc, Tiêu Thái Liên đều hết lời ca ngợi, những người khác lại cười xòa: “Lục Ngọc có được người mẹ chồng như bác đây cũng là có phúc phần rồi.”

 

“Mấy bữa trước, ông bí thư thôn còn kể, Lục Ngọc mà họp muộn một chút, chưa kịp về đến nhà, Phó Cầm Duy đã tới tận nơi đón rồi! Ấy chà, đôi vợ chồng trẻ này tình cảm quá xá!”

 

Họ đang nói cười rôm rả thì thấy Lục Ngọc và Phó Cầm Duy trở về. Hai người đều mặt mày lấm lem bụi đất. Mọi người lập tức đổ dồn sự chú ý lên người họ, nhao nhao hỏi: “Thế nào rồi, căn nhà đó rốt cuộc ra sao rồi?”

 

Thuở đầu khi căn nhà ấy còn huy hoàng, họ đều không có cơ hội nhìn thấy. Sau đó thì trải qua bao sóng gió, căn nhà bị phòng ban trong huyện dán giấy niêm phong, bình thường chẳng ai dám lại gần mở cửa. Kẻ trộm cũng không bén mảng tới, bởi ai mà dính dáng tới căn nhà này là rước họa vào thân.

 

Đến nay đã mười năm trôi qua, chẳng ai biết bên trong ra sao, còn tốt hay đã hư hỏng.

 

Lục Ngọc nói: “Bên trong căn nhà vẫn được giữ gìn khá tốt, chỉ có một vài chỗ cần sửa sang lại đôi chút.” Đại đa số chỉ cần quét dọn là xong. Bụi bẩn bên trong dày đặc, phải đến cỡ một đồng xu.

 

Vừa bước vào, cô mới hiểu thế nào là sự giàu có thực sự của một gia đình quyền thế. Mọi đồ vật đều phải là hàng tuyển, hàng chất lượng, bền chắc theo thời gian. Nếu là một căn nhà cũ bình thường bị bỏ hoang như thế này thì đã sớm mục nát đổ sụp rồi, nhưng nó vẫn sừng sững ở đó. Muốn dọn dẹp sạch sẽ, e rằng phải mất ít nhất ba tháng trời. Vì niên đại đã quá xa xưa, trên vách tường cũng đã xuất hiện vài mảng sơn bị bong tróc loang lổ, vẫn cần phải xử lý lại.

 

Có được căn nhà này, Lục Ngọc vui mừng khôn xiết. Quả thật, trông nó chẳng khác nào một tư dinh nhỏ giữa làng quê thanh bình. Đặc biệt là khu nhà bếp, được sắp xếp vô cùng hợp lý. Sân sau có một khoảng đất nhỏ, có thể cải tạo thành vườn rau xanh tốt; sân trước thì rộng rãi, có thể ngồi hóng mát. Đây chính là cuộc sống điền viên nhàn nhã mà bấy lâu nay cô hằng ao ước.

 

Bác Tiêu Thái Liên nghe vậy liền nói: “Sau này để cả nhà mình cùng qua giúp con dọn dẹp.”

 

Lục Ngọc ngượng ngùng đáp: “Thế thì quá vất vả cho mọi người ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bác Tiêu Thái Liên lập tức vòng tay ôm lấy cánh tay Lục Ngọc, thân thiết tựa như hai mẹ con ruột thịt. Bà nói: “Con bé này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá khách sáo. Lần này con vì nghĩ cho gia đình, nhà mình còn có thể không giúp con dọn dẹp ư? Đợi sau khi dọn dẹp đâu vào đấy, chúng ta mở một bàn tiệc ăn mừng tưng bừng!”

 

Những người xung quanh nghe vậy, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Tuy rằng trước đây có tục lệ ăn mừng khi chuyển nhà mới, nhưng vì đã nghèo khó quá lâu, phần lễ này cũng dần bị mai một. Vừa nghe Tiêu Thái Liên nói, trong lòng họ lại dấy lên sự khao khát. Quả nhiên, cuộc sống của nhà họ Phó thật đáng mơ ước.

 

Bác Tiêu Thái Liên nói tiếp: “Mua được căn nhà to như vậy, nếu là thuở trước, đây cũng là một việc lớn lao đấy chứ. Ai mà ngờ được con trai mẹ có thể sống trong căn nhà tốt đẹp đến thế này. Tất cả phúc khí đều là do con dâu Lục Ngọc mang đến cả!”

 

Các bà các chị xung quanh càng thêm lời khen ngợi: “Đúng là như vậy! Trước đây chúng tôi đều có mắt như mù, nào có nhìn thấy một cô gái khéo léo, hoạt bát, thảo hiền đến thế. Chẳng hay vì lẽ gì mà cha mẹ Lục Ngọc lại giấu giếm con bé kỹ càng như vậy chứ!” Ngừng một lát, một thím lại tiếp lời: “Để mấy người nhặt được món hời lớn rồi đó, nếu năm ấy con bé cũng như bây giờ, thì còn đâu phần mấy người nữa!”

 

Những lời này bề ngoài nghe như bông đùa, nhưng bên trong lại đầy vẻ tán dương, ngợi khen Lục Ngọc.

 

Lục Ngọc tủm tỉm cười ngượng nghịu: “Thím cứ nói quá lời rồi.”

 

Tiêu Thái Liên bèn nói thêm vào: “Duyên phận là do trời định. Chị xem, chuyện tốt thế này sao không rơi vào nhà người khác, lại cứ nhằm vào thằng con trai tôi, hẳn là cái duyên của hai đứa nó rồi!”

 

Lục Ngọc lén lút nháy mắt với Phó Cầm Duy, ý bảo anh mau cứu bồ. Phó Cầm Duy đứng cạnh liền hiểu ý, cất lời: “Mẹ ơi, bọn con xin phép về thay đồ trước ạ. Nãy giờ mặt mũi lem luốc quá rồi.”

 

Lục Ngọc cũng vội vàng phụ họa: “Dạ, đúng vậy ạ.”

 

Thím bên cạnh bĩu môi cười khẽ: “Vừa nãy còn nói hai đứa dính nhau như sam, quả nhiên chẳng sai chút nào.”

 

“Vậy các con mau đi đi.” Tiêu Thái Liên cười tươi rói nói.

 

Đợi đến khi hai người vừa rời đi, phía sau đã vọng lại tiếng cười đùa rộn rã.

 

Một đôi vợ chồng trẻ mới kết hôn mà lại quấn quýt bên nhau như vậy khi về nhà, vốn dĩ đã mang theo một vẻ tình tứ khó diễn tả.

 

Thế nhưng ai nấy đều có thiện ý. Lục Ngọc bị trêu chọc đến mức sắp cảm thấy quen thuộc cả rồi.