Lục Ngọc vào phòng kín đáo thay quần áo xong, bấy giờ mới nhỏ giọng hỏi Phó Cầm Duy: “Hình như mẹ không giận mình thì phải.”
Lúc đó Tiêu Thái Liên biết chuyện họ mua nhà còn tức giận ra mặt, vậy mà giờ lại còn đi khoe khoang nữa chứ?
Phó Cầm Duy bèn đáp: “Mẹ của chúng ta đâu phải người tầm thường!”
Bản thân bà có chút thích khoe khoang, giờ đây mua được căn nhà tốt đến vậy, làm sao có thể ngồi yên trong nhà mà không ra ngoài kể với mọi người cơ chứ?
Thế nhưng như vậy cũng tốt. Nhờ đó mà mọi người được giải tỏa căng thẳng, chứ nếu bà cứ buồn bực cả ngày, thì người trong nhà cũng khó mà vui vẻ nổi.
Lớp học xóa nạn mù chữ đã có những thành quả bước đầu, lại thêm chuyện mua nhà đã đâu vào đấy, trưởng thôn bèn cho mọi người tạm ngưng công việc một bữa. Giờ nhà họ Phó chỉ còn mỗi việc làm cổ vịt là chưa xong.
Chẳng mấy chốc, Lục Ngọc đang ở trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lục Ngọc mở cửa ra xem, thì thấy chị hai và chị ba đang đứng bên ngoài.
Chị hai Phó sốt sắng bảo: “Chị cả đã có bầu bí rồi, bọn chị em mình sang giúp em dọn dẹp nhà cửa cho.”
Dù sao thì các chị cũng đang rảnh rỗi, hơn nữa cũng rất muốn đi xem thử căn nhà mới.
Lục Ngọc đáp: “Cảm ơn các chị dâu, ngày mai chúng ta hãy cùng nhau sang đó nhé.”
Chị ba Phó vốn tính sốt sắng, liền nói ngay: “Cần gì phải đợi đến ngày mai, vừa hay bây giờ đang rảnh rỗi không có việc gì làm, bọn chị em mình xúm vào vừa trò chuyện rôm rả, chẳng mấy chốc là đã làm xong hết công chuyện rồi.”
Phó Cầm Duy ở bên ngoài cũng đang mang theo giẻ lau và chậu rửa.
Họ cùng nhau ra ngoài. Bên ngoài, Tiêu Thái Liên cùng các thím, các bác vẫn đang trò chuyện rôm rả.
Thấy họ sửa soạn đi, những người hàng xóm khác cũng nói: “Chúng ta cũng cùng đi phụ một tay!” Người trong thôn đều là những người siêng năng, bảo họ ngồi không còn khó chịu hơn là cho họ vận động.
Quả thực là thịnh tình khó lòng chối từ.
Mở cửa căn nhà họ Thẩm, Lục Ngọc với Phó Cầm Duy đã từng ghé qua xem một lượt, thế nên lần này trông thản nhiên hơn nhiều.
Nhưng những người khác thì là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng.
“Ôi trời ơi!” Tiếng thán phục vang lên, ai nấy đều hoàn toàn sững sờ.
Họ chưa từng thấy căn nhà nào đẹp đẽ đến thế.
Tuy có hơi tan hoang một chút, nhưng cái sân rộng thênh thang, ở giữa còn có cả một cây cổ thụ sum suê, trên mái nhà ngay cả ngói gạch cũng được trạm trổ hoa văn tinh xảo.
Người trong thôn không mấy hiểu biết về thẩm mỹ, nhưng chỉ cần nhìn những viên gạch xanh, tấm ngói lớn là đủ biết một nghìn tệ bỏ ra là hoàn toàn xứng đáng.
Số tiền một nghìn tệ kia, e rằng còn chẳng đủ mua nổi một nửa số gạch ngói ở đây.
Những người khác lần lượt đi khắp các phòng để xem xét, còn bông đùa mấy câu: “Cũng không biết nơi này có của cải hay đồ cổ nào còn sót lại không nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người bên cạnh nói: “Căn nhà này đã bị tịch thu rất nhiều lần rồi, đào sâu ba tấc đất cũng chẳng còn gì sót lại, làm sao mà có đồ đạc quý giá được chứ!”
“Thật đáng tiếc! Nghe nói trước đây có người mua nhà đào ra được vàng thỏi, phải đến bao nhiêu tiền chứ?”
Không biết ai đã thốt ra câu này, nếu thật sự có chủ nhà đào ra được của cải, thế thì đúng là đổi đời rồi. Những người khác nghe vậy liền để tâm, chẳng màng dọn dẹp nữa, lấy cớ đi về.
Vừa về đến nhà, họ liền nói với người thân, muốn gom góp tiền bạc để mua lại mấy căn nhà còn trống.
Lỡ mà thật sự có món hời nào, chẳng phải là phát tài lớn rồi sao.
Lục Ngọc đứng bên quan sát, chỉ mỉm cười lặng thinh. Người đời chỉ biết đến vàng bạc châu báu là của cải đáng giá.
Từ lúc nhận ra xà nhà và đồ dùng trong nhà đều làm từ gỗ lim, gỗ tử đàn quý hiếm, cô nhìn kỹ hơn. Những món đồ đáng tiền hiển hiện ngay trước mắt, vậy mà lại chẳng mấy ai nhận ra, ngay cả bàn ghế cũng đều là thứ giá trị.
Ngay cả chiếc bình hoa đơn sắc còn sót lại, trông bề ngoài tuy tầm thường, nhưng kỳ thực lại là kiểu dáng đời Tống, vô cùng cổ kính.
Mọi người phụ giúp dọn dẹp, chỉ lau qua một lượt, tấm giẻ đã đen kịt.
Nếu cứ lau dọn mỗi ngày, e rằng cũng phải mất đến cả tháng trời mới có thể tề chỉnh lại được. Căn nhà này quả nhiên bề thế, nghe đâu nhà địa chủ xưa kia còn có cả người hầu hạ.
Một thím trong thôn nói: “Mà này, nếu thật sự có thể được sống trong căn nhà này, cuộc đời này cũng chẳng còn gì để tiếc nuối đâu nhỉ.”
Lục Ngọc quay sang Tiêu Thái Liên nói nhỏ: “Mẹ ơi, bọn con xin dành riêng một căn phòng cho mẹ đấy ạ, mẹ ưng căn nào thì cứ thoải mái chọn.”
Mặt Tiêu Thái Liên lập tức nở hoa, cười tươi rói: “Haiz, con bé có lòng là mẹ vui rồi! Mẹ không ở đây đâu.” Tuy nói là vậy, nhưng nụ cười trên gương mặt bà lại càng rạng rỡ bội phần.
Trước mặt mọi người mà con dâu vẫn biết giữ thể diện cho mẹ chồng như thế này, quả nhiên là con dâu ngoan của bà mà.
Lục Ngọc dọn dẹp như vậy, những người khác trong thôn nghe tiếng cũng tới xem, càng xem càng cảm thán, đều có chút ghen tỵ: “Ôi chao, các cô ra tay nhanh thật đấy nhỉ.”
Ông ấy cũng muốn gom góp ít tiền mua một căn. Sống ở đây thì chẳng khác nào gia đình đại hộ xưa kia rồi. Được hưởng thụ chút nơi ở của nhà giàu có ngày trước, nói ra nghe cũng oai biết bao.
Phạm Khắc Hiếu
Càng khiến người ta thêm phần ngưỡng mộ Lục Ngọc. Vẫn là cô ấy có con mắt tinh đời, ra tay chớp nhoáng, biết có của tốt là không bao giờ do dự.
Chỉ riêng chuyện dọn dẹp căn nhà này thôi, hôm nay Tiêu Thái Liên đã có đủ thể diện rồi.
Dân làng thấy căn nhà lớn của gia đình họ Thẩm bề thế là thế, tâm tư cũng bắt đầu xao động trước mấy căn nhà chưa có chủ. Chẳng mấy chốc, ba căn còn lại cũng đều được bán sạch.
Còn có người muốn mua nhà, dân cư trong thôn đông đúc, nhiều nhà không có chỗ ở tử tế. Vả lại, người bây giờ cũng chẳng còn như ngày xưa nữa rồi.
Giờ điều kiện khá giả hơn, ai nấy cũng không muốn sống tạm bợ. Thế là những căn nhà lớn đều đã có chủ hết rồi.
Trưởng thôn còn loan tin, nói sau này bờ bên kia sông sẽ còn xây thêm cả một dãy nhà mới nữa cơ.
Hiện tại vẫn còn đang trong quá trình quy hoạch, nếu ai muốn mua nhà thì có thể đến đăng ký. Chờ quy hoạch ban hành điều lệ, họ sẽ thông báo thống nhất cho mọi người.