Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 212: Mất Cảm Giác An Toàn



 

Chuyện mua bán nhà đất trong thôn trở nên rôm rả hơn bao giờ hết.

 

Thế nhưng chẳng bao lâu sau, sự chú ý của mọi người lại bị một chuyện khác thu hút: nghe đồn giá thịt heo năm nay tăng vọt.

 

Ngày trước, chỉ cần một tệ là đã mua được nửa cân thịt. Giờ thì bên ngoài đều bán một tệ rưỡi. Nghe đâu vài hôm nữa còn sẽ nhích giá lên nữa, điều này khiến bà con trong thôn không khỏi lo lắng.

 

Trong chuồng heo của thôn giờ chỉ còn đúng một con, ai nấy đều vội vàng muốn đặt mua trước.

 

Bố mẹ Lục Ngọc vốn là người thật thà, liền thẳng thắn nói rằng con heo này là của nhà Tiêu Thái Liên.

 

Cả thôn nghe xong, lòng càng thêm nóng như lửa đốt.

 

Nếu là của nhà bố mẹ Lục Ngọc, có lẽ còn dễ thương lượng để mua được giá mềm hơn một chút.

 

Nhưng Tiêu Thái Liên vốn nổi tiếng là người sắc sảo, muốn kiếm chác chút tiện nghi từ tay bà ấy thì e là khó như lên trời.

 

Thế nhưng vì miếng thịt mà, ai cũng không nhịn được mà đánh liều hỏi han một phen.

 

Ai cũng mong mua được chút ít, lại còn muốn giá cả phải chăng nhất có thể.

 

 

 

Mấy chị em xúm xít lại đợi Tiêu Thái Liên: "Này, khúc thịt heo đó của thím có bán không? Nếu bán, để cho tôi hai cân thịt mỡ nhé!"

 

"Tôi muốn mua hai cân sườn!" Người ta còn chưa kịp đồng ý, người nóng vội đã vội nói trước.

 

Dân trong thôn ai nấy cũng thích ăn thịt, nhưng nghe nói người trong huyện giờ đã sớm không ăn thịt nữa, mà chuộng gặm xương mới là thức thời. Bây giờ vụ thu kiếm được tiền, cũng muốn nếm thử cái cách ăn uống như ở huyện.

 

Tiêu Thái Liên nói: "Một con heo bé xíu cũng chẳng được bao nhiêu thịt, ngay cả nhà mình cũng không đủ dùng, làm sao mà bán được!" Bà có bốn đứa con trai, bốn nhà thông gia, lễ tết đều biếu xén làm chút quà mọn bày tỏ tấm lòng, thật chẳng có gì sang trọng, vẻ vang hơn dăm cân thịt heo.

 

Cộng thêm người nhà bên ngoại của Tiêu Thái Liên, tùy tiện san sẻ một ít, không phải bà khoa trương, nhưng một con heo thực sự không đủ chia.

Phạm Khắc Hiếu

 

Hơn nữa, thịt heo trong nhà còn phải để dành ăn.

 

Hiếm hoi lắm mới nuôi được một lần, có thịt ăn thì dĩ nhiên phải ăn cho thỏa thuê một chút. Cứ chia cho người này, chia cho người kia, vậy còn dư được bao nhiêu?

 

Với lại dân trong thôn cũng chẳng ai ngốc, ai nấy cũng đều chọn miếng ngon nhất.

 

Tiêu Thái Liên bổ sung nói: "Năm nay mọi người kiếm được nhiều tiền như vậy, thịt heo có đắt đến mấy thì cũng chẳng đắt được là bao, mặc kệ thế nào, mọi người cứ mua lấy một ít đi."

 

Vừa dứt lời, mấy bà hàng xóm đã nhao nhao lên đáp lại.

 

"Nói thì dễ, nhà chúng tôi còn bao khoản phải chi dùng."

 

"Đúng đó, sau này phải cưới vợ cho con trai, cháu trai đi học… không giống thím, đều đã nuôi nấng thành người cả rồi, chúng tôi thì giờ mới bắt đầu tay gây dựng!"

 

Tiêu Thái Liên vội xua tay: "Thôi thôi thôi…" Nghe mấy lời này bà cũng thấy nhức óc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khó khăn lắm mới nuôi được heo, ai nấy cũng thèm thịt, thật chẳng nỡ lòng nào mà đem chia sẻ cho người ngoài, nhưng Tiêu Thái Liên cũng biết nếu không chịu chấp thuận chuyện này thì cũng chẳng được.

 

Năm nay trong thôn chỉ có nhà bà là sống sung túc nhất, nếu chẳng chịu san sẻ chút nào, thể nào trong thôn cũng xì xào, đàm tiếu.

 

Nghĩ tới mấy miếng thịt ngon thật chẳng nỡ cho ra, bà bèn nói: "Đợi khi trời vào đông, sương xuống, Lục Ngọc chuyển sang nhà mới làm tiệc khao, tôi sẽ mổ heo! Lấy một ít thịt ngon ra, làm nồi lẩu lớn đãi cả thôn cùng ăn."

 

Lẩu là món ngon nhất.

 

Có thịt có rau, nồi lẩu nghi ngút khói, thêm chút lòng heo, vài miếng thịt mỡ, đảm bảo ngon quên sầu.

 

Mọi người nghe xong cũng thấy hợp lý.

 

Trước đây mua thịt phải tốn tiền, nhà họ Phó mở tiệc khao, không tốn tiền mà lại được ăn tiệc, chuyện tốt như vậy tìm đâu ra?

 

Mấy thím ríu rít nói: "Có thể để Lục Ngọc nấu không?"

 

Họ quá yêu thích những món Lục Ngọc nấu, người khác chẳng thể nào nấu ra được cái vị ấy.

 

Đợt vụ thu đó, Lục Ngọc nấu vài món, khiến mọi người ăn tới say mê.

 

Tiêu Thái Liên cười nói: "Tới lúc đó rồi tính, đúng là không phải con dâu của mấy người, mấy người không phải ruột rà nên chẳng thấy xót xa gì cả."

 

Lời nói vừa dứt, không khí lập tức dịu hẳn đi.

 



 

Chỉ cần rảnh rỗi, Lục Ngọc lại đến căn nhà mới để dọn dẹp. Dân làng bảo, năm ấy căn nhà này bị niêm phong, của cải bên trong đều bị tịch thu cả.

 

Nghe nói còn đào sâu ba thước đất, sợ họ chôn vàng bạc châu báu dưới lòng đất, giờ thì đất ở đây tơi xốp cả rồi.

 

Chỉ còn khung cửa sổ và khung cửa không bị tháo, chỉ sót lại vài ba cái bình gốm thô mộc.

 

Mấy cái bình hoa là do họ nào biết gì về giá trị thực của món đồ này, nhưng thời buổi này, đồ cổ đúng là chẳng đáng bao nhiêu.

 

Nếu có tiền vào chợ đen có thể mua về cả mớ đồ quý. Bây giờ chúng không đáng tiền, nhưng qua hai ba mươi năm nữa, chúng sẽ trở thành những báu vật vô giá.

 

Nhưng mà bây giờ, mấy món này chẳng thể nào hóa thành tiền ngay được.

 

Đây chỉ là một ngôi nhà trống trơn, nếu muốn chuyển tới sống, thì phải sắm sửa thêm không ít đồ đạc.

 

Từ sau khi kết hôn, trong túi Lục Ngọc lúc nào cũng có dăm đồng dằn lưng.

 

Bây giờ mua nhà xong, trong túi giờ cũng sạch bách rồi.

 

Đột nhiên mất đi cảm giác an toàn trong lòng, chỉ muốn mau mau kiếm thêm ít tiền cho chắc dạ.