Mối Làm Ăn Mới
Tuy nói việc bán cổ vịt mỗi tháng có thể kiếm được vài chục tệ, là nguồn thu nhập đáng mơ ước, rất ổn định, nhưng số tiền ít ỏi này vẫn chẳng thấm vào đâu.
Lục Ngọc đang ngẩn người suy tính, bất chợt bị ai đó vỗ nhẹ vào vai, cô giật mình quay đầu lại, không ngờ lại là Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy hỏi: “Nghĩ gì mà thẫn thờ vậy, anh gọi em mấy tiếng rồi!”
Lục Ngọc khẽ đáp: “Không… không nghĩ gì cả.”
Phó Cầm Duy nghiêm túc nhìn Lục Ngọc, hỏi: “Sao thế?”
Đã chung chăn chung gối, làm sao anh lại không nhận ra nỗi lòng của cô?
Lục Ngọc kể cho anh nghe chuyện mình đang thiếu thốn tiền bạc.
Nếu người trong thôn nghe thấy vậy, chắc chắn họ sẽ khó lòng mà hiểu nổi. Ở căn nhà khang trang như vậy, bây giờ lại có lương đều đặn, Lục Ngọc đã được coi là một trong số ít những người trẻ có của ăn của để nhất thôn, sao cô lại có thể nói không có tiền?
Tuy nhiên, Phó Cầm Duy thừa biết cô đã dốc sạch túi để mua căn nhà này. Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nắm lấy tay cô: “Đi thôi!”
Lục Ngọc ngập ngừng: “Nhưng nhà mình vẫn chưa dọn dẹp xong mà anh.”
Phó Cầm Duy không quan tâm, vẫn cứ thế kéo cô đi ra ngoài.
Căn nhà mới đã được dọn dẹp qua một lượt rồi. Nhưng mỗi lần đến lại thấy bụi bặm, quả là một công việc nặng nhọc, đâu phải làm một lần là xong xuôi.
Những người khác giúp dọn dẹp xong một lần đều đã về hết. Hiện giờ chỉ còn lại hai người họ. Phó Cầm Duy vẫn cứ thế kéo cô đi, mặc cho chiếc giẻ lau vẫn còn nằm gọn trong tay Lục Ngọc.
Cô hỏi: “Anh muốn dẫn em đi đâu vậy?”
Phó Cầm Duy cũng không nói, vào trong thôn mượn một chiếc xe đạp. Anh bế Lục Ngọc ngồi lên yên sau, rồi chở cô đi. Hai người đều thường xuyên đi ra ngoài nên đã quá quen thuộc, chẳng ai trong làng để tâm.
Ở bên ngoài, gió heo may dịu mát thổi qua, Lục Ngọc ôm chặt eo Phó Cầm Duy, có thể cảm nhận được vòng eo anh rắn chắc và đầy sức lực.
Tiết trời vào thu dịu mát, gió heo may thổi qua như ru ngủ, khiến Lục Ngọc bất giác tựa đầu vào lưng anh mà thiếp đi lúc nào không hay.
Đợi khi cô tỉnh lại, phát hiện mình thế mà thật sự đã ngủ gật, hơn nữa trên lưng Phó Cầm Duy còn có một vết nước dãi rất khả nghi. Lục Ngọc đỏ mặt ngượng ngùng, sau đó nhìn kỹ xung quanh, thế mà lại là trại heo ở huyện thành.
Sau khi tới nơi, hai người xuống xe. Phó Cầm Duy nhờ người bảo vệ gọi Lưu Bàng.
Qua một lúc lâu, Lưu Bàng đi ra. Nhìn thấy Lục Ngọc, trong mắt anh ta ánh lên vẻ mừng rỡ lẫn ngạc nhiên: “Thế nào, cô đã đồng ý chuyện đó rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc còn đang mơ hồ, chưa hiểu anh ta đang nhắc đến chuyện gì. Cô liền quay sang nhìn Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy giải thích: “Là thế này, cậu ta nói có thể lấy được lòng, đầu và giò heo bỏ đi mà không mất tiền, hỏi có thể hợp tác không.”
Lưu Bàng là con trai trưởng trại heo, lại có gan làm ăn nên cũng có chút mánh khóe để làm được những thứ này. Anh ta nhìn trúng tay nghề của Lục Ngọc, muốn hợp tác với cô, biến những thứ bỏ đi này thành món ăn thơm ngon, rồi bán ra thị trường.
Trước đây anh ta từng nói với Phó Cầm Duy, nhưng Phó Cầm Duy lo Lục Ngọc vất vả nên không chấp thuận.
Nhưng giờ thì khác rồi, họ đang cần tiền.
Lục Ngọc đứng cạnh, nghe Lưu Bàng nói vậy, đôi mắt bỗng chốc sáng rực.
Cô hỏi: “Chỗ anh rốt cuộc có bao nhiêu lòng heo?” Trước đây lúc cô ở nhà họ Phó từng làm một lần, thiếu chút gia vị, vả lại dầu mỡ hồi đó được mẹ chồng quản lý chặt, chẳng dám bỏ nhiều.
Chỉ làm một lần như vậy, ngon đến mức cả nhà mê mẩn. Nếu có thể làm tử tế, chắc chắn hương vị còn tuyệt hơn gấp bội.
Lưu Bàng nói: “Mời hai người đi theo tôi.”
Họ đi qua trại heo, đến cái kho lạnh rộng lớn phía này. Bên trong kho lạnh chất đầy những con heo đã mổ, thân được xẻ đôi, trông rất sạch sẽ và vệ sinh.
Lưu Bàng nói: “Số thịt tươi này đều được vận chuyển vào tỉnh tiêu thụ.” Họ chỉ cần thịt heo loại một, còn giò, đầu và lòng heo thì trại phải tự xử lý hết.
Lưu Bàng dẫn họ tiếp tục đi sâu vào trong. Có đến sáu cái tủ lạnh cỡ lớn. Mở ra xem, bên trong toàn là những thứ đó. Lưu Bàng nói, mỗi tủ ít nhất cũng phải hai ba tạ.
Anh ta còn nói: “Hiện tại, mỗi ngày đều chất thêm một tủ lạnh lòng heo, chẳng còn chỗ chứa nữa rồi.”
Những thứ này nếu bán tháo cho người ngoài thì giá rẻ mạt.
Đối với trại heo của huyện, khoản tiền này chẳng thấm vào đâu.
Trước đây, họ đều bán tháo đi hết.
Nhưng năm nay, Lưu Bàng lại có tính toán riêng, anh muốn kiếm thêm chút tiền để lo chuyện vợ con sau này.
Thế là anh bàn với cha mình, và cha anh dứt khoát giao toàn bộ số lòng mề này cho anh tự liệu.
Hoặc là bán cho người ngoài, hoặc là tự chế biến.
Lưu Bàng có lòng muốn tự tay chế biến, nhưng anh lại chẳng có kinh nghiệm. Thế rồi anh chợt nghĩ tới Lục Ngọc, nghe Phó Cầm Duy bảo cô ấy làm món vịt rất đắt hàng, mà mấy thứ lòng heo này còn ngon hơn cổ vịt nhiều chứ!
Vừa hay có mối tiện lợi như thế này!
Phạm Khắc Hiếu