Lưu Bàng nói: “Thời này ai nấy đều thiếu thịt, nếu mà nấu ngon thì chắc chắn sẽ bán được giá tốt!”
Lục Ngọc hỏi lại: “Có được phép bán không? Nghe đâu mấy chợ cóc đều bị cấm rồi mà.”
“Chuyện này cứ để tôi lo, chúng ta cứ bày bán ở khu tập thể cán bộ nhà máy. Dân tình bên đó toàn là gia đình công chức, có của ăn của để. Có tiền mà chẳng biết tiêu vào đâu.”
Hơn nữa, những gia đình cán bộ đó mới thật sự có tiếng nói, nhà máy có công đoàn, có đại diện, ngay cả xưởng trưởng cũng chẳng dễ dàng làm khó.
Lưu Bàng là con trai của xưởng trưởng trại nuôi heo, có quen biết với mấy cậu ấm cô chiêu con nhà khá giả khác.
Chỉ cần đút lót một chút, buôn bán lặt vặt vài món, đối với đám con nhà cán bộ như họ thì đó là chuyện nhỏ như con thỏ. Lưu Bàng vỗ n.g.ự.c quả quyết: “Chỉ cần chị chịu khó nấu nướng, còn lại cứ để tôi tính!”
Lưu Bàng cũng muốn thử tự mình làm ăn chút gì đó. Bây giờ dù mang tiếng là con trai xưởng trưởng, nhưng công việc anh làm cũng chẳng khác mấy một anh lính quèn chạy việc vặt.
Nếu Lục Ngọc thật sự có thể nhận lời, thì anh cũng coi như lần đầu tiên được tự tay làm chủ việc lớn trong đời.
Lục Ngọc hỏi: “Vậy tiền lãi thì chia chác thế nào?”
Tuy Lưu Bàng chưa từng làm chuyện buôn bán này bao giờ, nhưng anh là người thừa kế của xưởng trưởng, nên suy nghĩ rất chu toàn: “Những thứ này đều là đồ tôi có được mà không tốn một đồng nào, chế biến thì làm ngay tại đây, tôi sẽ đi tìm mấy người ở khu tập thể cán bộ để họ phụ giúp, tiền thuê mướn tôi tự lo liệu!”
Cho mấy bà chị bên khu tập thể cán bộ làm chút việc vặt, mỗi ngày trả một tệ tám hào, họ mừng quýnh lên ấy chứ.
Anh nói tiếp: “Còn việc nấu nướng thì làm ở nhà ăn, cô nấu, cô mang gia vị. Kiếm được bao nhiêu tiền, mặc kệ lớn nhỏ, chúng ta chia đôi, năm ăn năm chịu!”
Lục Ngọc gật đầu đồng ý.
Lưu Bàng vui vẻ nói: “Tôi biết ngay là vụ này có triển vọng mà! Vậy khi nào chúng ta khởi sự?”
“Tôi phải sắp xếp chuyện trong thôn trước đã. Nếu thuận lợi, thì ngày mai có thể bắt đầu.”
Lưu Bàng nói vậy cũng được.
Dù sao thì mấy thứ lòng mề này cũng đã chất đống ở đây gần chục ngày rồi, thêm một hai bữa nữa cũng chẳng sao.
Hơn nữa, anh còn có tính toán riêng. Anh đã được nếm thử món há cảo Lục Ngọc gói hai bận, cứ thèm nhỏ dãi ra. Nếu nấu được món ngon, anh có thể tha hồ mà đánh chén.
Quyết định xong một số công việc cụ thể, Lục Ngọc liền quay về.
Nếu lần này suôn sẻ, chắc chắn có thể kiếm được một khoản kha khá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc vội vã trở về, việc đầu tiên sau khi về thôn chính là xin phép trưởng thôn cho nghỉ mấy ngày.
Bây giờ đã kết thúc vụ thu hoạch, cán bộ cũng rảnh rang hơn, chẳng có việc gì khác quan trọng.
Trưởng thôn nghe Lục Ngọc xin nghỉ, tưởng cô muốn về nhà mẹ đẻ dăm bữa nửa tháng, ai dè lại nghĩ cô muốn chuyển hẳn đi, bèn hào phóng cho nghỉ một tháng.
Nhưng cũng nói trước, một tháng này dĩ nhiên là không có công điểm.
Ở đây họ làm việc công ra công, việc tư ra tư, rạch ròi lắm,
Bao nhiêu người đang nhìn vào, cho dù trưởng thôn có quý mến Lục Ngọc đến mấy cũng phải làm theo quy định, chẳng thể để bà con xóm làng có lời ra tiếng vào.
Phạm Khắc Hiếu
Cô đồng ý, lại về nhà nói với Tiêu Thái Liên, muốn đi làm chút việc riêng. Nếu chuyện này thành công có thể sẽ kiếm được tám mươi đến một trăm tệ.
Tiêu Thái Liên nghe xong, hít hà một tiếng rõ dài. Nghe lời con dâu, hình như vẫn là công việc bếp núc, chuyện này thì cũng chẳng có gì lạ. Nhà nhà xóm xóm, không phải cưới hỏi cũng là ma chay, có khi là giỗ chạp, cần người nấu nướng là lẽ thường tình.
Tiêu Thái Liên vừa nghe phải mất nửa tháng đến một tháng liền hiểu ngay là chuyện lớn, bà nói với cô: “Được, con cứ yên tâm làm việc, mọi chuyện ở nhà cứ để mẹ quán xuyến!”
Thấy bà đồng ý, Lục Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Phó Cầm Duy hỏi cô liệu có cần anh đến giúp một tay không.
Cô đáp: “Không cần đâu, anh cứ lo công việc của mình.”
Phó Cầm Duy là rường cột của cung tiêu xã, khi chủ nhiệm vắng mặt, anh hoàn toàn có quyền quyết định mọi việc.
Cung tiêu xã luôn có một số chuyện cần xử lý, anh không thể xin nghỉ mãi được.
Với Lục Ngọc, chuyện nấu nướng là chuyện quá đỗi đơn giản. Quả thực như thể là bản năng ăn sâu vào m.á.u thịt, dù nhắm mắt cô cũng có thể làm ngon lành. Lục Ngọc gom những gói gia vị trong nhà, chuẩn bị để ướp khử mùi tanh cho thịt heo.
May mà trong nhà cô thứ gia vị gì cũng sẵn. Đường phèn, nước tương, các loại thảo mộc đều có đủ.
Cô đóng gói cẩn thận một bao lớn.
Sáng ngày hôm sau, Phó Cầm Duy đưa Lục Ngọc đi.
Anh đích thân chở cô đến tận trại heo.
Lưu Bàng đã đợi sẵn ở cổng, vừa thấy Lục Ngọc đến, anh ta nói: “Bên này đã chuẩn bị xong xuôi rồi, mời chị vào xem nguyên liệu.”