Bây giờ cha Lưu Bàng còn muốn mua thêm một ít, bản thân anh cũng có ý này, muốn dùng món lòng heo kho để thay đổi ấn tượng trong lòng họ về ẩm thực truyền thống của quê hương.
Lưu Bàng nhăn mặt nói: "Tôi cũng muốn làm nhiều, nhưng không có đủ nguyên liệu như thế nữa." Vốn dĩ anh ấy lên kế hoạch có thể bán trong mười lăm ngày, bây giờ tính toán lại, cùng lắm cũng chỉ có thể bán thêm được mười ngày, thế này đã là tăng lượng đáng kể rồi, kết quả vẫn không đủ bán.
Sáng ngày hôm sau, hai người họ bày hàng ra rất sớm, có lẽ trước đây những người ở xưởng gang thép đã giở trò khôn lỏi xin nghỉ để đi mua hàng, kích thích những người thật thà khác, nên bây giờ người của xưởng lò xo cũng học đòi theo, phái người ra xếp hàng ngay từ đầu tiên.
Sạp hàng hôm nay bày ở cổng xưởng lò xo, lúc người của xưởng gang thép tới, phát hiện phía trước đã có người, liền tự giác xếp phía sau, đợi mãi tới khi Lục Ngọc và Lưu Bàng tới.
Bày hết đồ ra là bắt đầu bán.
Thế rồi người xếp thứ hai đứng trơ mắt nhìn đối phương lấy ra một tờ giấy dài dằng dặc, người phía sau suýt ngất xỉu vì sốc, đơn này ít nhất dài phải nửa mét.
Khiến người phía sau tức đến lắp bắp: "Này... này đồng chí, cậu mua cho mấy người vậy?"
Người của xưởng lò xo phía trước nói: "Hơn chín giờ tôi đã tới đây rồi, mua giúp tám mươi người trong xưởng chúng tôi đấy!"
Người phía sau nghe xong, tức đến tái mặt.
Thế là họ nhìn người đầu tiên mua từng phần một, mua tới khi chuông reng, những người khác từ trong xưởng ùa ra, hàng người xếp phía sau càng dài thêm. Người đầu tiên đằng trước vẫn chưa mua xong.
Đợi khi người đầu tiên mua xong, đã trống hết hai thùng thịt. Cuối cùng mới tới phiên người xếp thứ hai, anh ta tức c.h.ế.t đi được.
Vốn dĩ chỉ muốn mua một cân thịt kho, nhưng vì đợi quá lâu nên đành nghiến răng mua hai cân. Không mua nhiều chút, uổng công đợi lâu như vậy.
Những người mua phía sau cũng mua rất nhanh. Người của xưởng gang thép tới muộn, khi tới được phía sau hàng thì căn bản đã hết sạch. Lục Ngọc dọn hàng, về văn phòng Lưu Bàng kiểm tra sổ sách, tính toán được sáu trăm tệ.
Sau khi chia tiền xong, Lưu Bàng trực tiếp dẫn Lục Ngọc tới chỗ Lưu Chương: "Đi, tôi dẫn chị đi xem nhà!"
Ngồi xe tới nên tốc độ rất nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù sao Lưu Chương cũng là con trai của xưởng trưởng xưởng gang thép trong huyện, đồ vật có thể lọt vào mắt anh ta chắc chắn là đồ tốt. Trong tay anh ta có vài căn nhà, trong đó có một căn vuông vức rất ưng ý.
Hơn nữa căn nhà đó cũng rất mới, Lưu Chương nói năm đó anh ta tốn một nghìn rưỡi mua căn nhà này, nếu cô muốn, anh ta cũng sẽ bán cho cô với giá một nghìn rưỡi.
Vị trí căn nhà này rất tốt, mức giá một nghìn rưỡi thuộc giá của mấy năm về trước, nếu dựa theo giá bây giờ, ít nhất cũng phải khoảng một nghìn tám, cũng được coi là bán rẻ cho Lục Ngọc rồi.
Tám trăm tệ hôm qua của Lục Ngọc, cộng thêm sáu trăm tệ hôm nay, tổng cộng một nghìn tư, còn thiếu một trăm tệ.
Lưu Bàng rất hào phóng, cho cô mượn ngay một trăm tệ. Sau đó, hai người cùng cô đi làm thủ tục sang tên.
Có người quen trong huyện nên mọi việc thuận lợi vô cùng. Chẳng mấy chốc, căn nhà đã chính thức đứng tên cô. Nhìn tờ giấy chứng nhận nhà đất mỏng manh trong tay, trái tim Lục Ngọc đập thình thịch không thôi.
Khi về nhà kể cho Phó Cầm Duy nghe chuyện đã mua được nhà, trong mắt anh lộ rõ vẻ kinh ngạc, rồi ngầm giơ ngón tay cái về phía cô, khen: “Em làm ghê gớm thật đấy.”
Lục Ngọc vui vẻ ra mặt: “Vốn dĩ em muốn để dành tiền, sau này chúng ta ra ngoài sống riêng. Nhưng cứ chạy ra chạy vào cũng chẳng tiện. Bây giờ căn nhà đó bỏ không, em định đem cho thuê, một năm ba mươi tệ!”
Cô không quá bận tâm ba mươi tệ này, nhưng nhà cửa phải có người ở thì mới bền, để trống mãi thì chẳng tốt chút nào cho căn nhà.
Cô cũng chẳng ngờ có thể cho thuê nhanh đến thế. Ban đầu chỉ định thử vận may, tùy tiện dán một tờ giấy cho thuê, ai dè vừa dán xong, mấy người xung quanh đã tranh nhau gỡ xuống, ai nấy đều muốn thuê căn nhà này.
Một người trong số đó còn nói: “Tôi có người họ hàng ở dưới quê lên huyện khám bệnh, đang lo không có chỗ ở. Vị trí nhà này gần chỗ chúng tôi, đến lúc đó chúng tôi qua lại trông nom cũng tiện hơn nhiều.”
Dù sao thì ba mươi tệ một năm cũng đâu có đắt, nếu không, họ ở trọ mỗi ngày cũng chẳng dám.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc thấy đối phương thành tâm như vậy nên cũng đồng ý.
Phó Cầm Duy dịu dàng nói: “Tiểu Ngọc nhà ta thật sự quá tài giỏi. Em có mệt không? Nếu vất vả quá thì thôi vậy.”