Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 283: Anh Nhường Em Nhịn



 

Anh cả như con trâu cày trong nhà, bình thường ít nói kiệm lời, nhưng hễ nhắc đến công việc thì anh luôn là người tiên phong, không hề nề hà.

 

Anh hai vừa lên tiếng, anh cả đã nói: “Để anh hai đi đi, tính tình anh hai hiền lành hơn.”

 

Một công việc tốt như vậy, người khác có muốn làm cũng chẳng được, vậy mà hai anh em lại khiêm nhường nhường nhịn nhau.

 

Bà Tiêu Thái Liên nhìn thấy anh em bọn họ không vì chuyện công việc mà sinh lòng hiềm khích, bèn nói: “Vậy thì mẹ làm chủ, cứ để anh cả đi!”

Phạm Khắc Hiếu

 

Người mà bà Tiêu Thái Liên thương nhất là cậu tư Phó Cầm Duy, nhưng anh cả là con trưởng, từ thuở bé đã được bà hết mực thương yêu.

 

Cộng thêm tuổi của anh cả cũng đã lớn, e rằng sau này sẽ khó bề sắp xếp công việc ổn thỏa, dù sao thì tuổi tác cũng đã bày ra đó rồi.

 

Mẹ chồng dứt lời, coi như mọi chuyện đã đâu vào đấy.

 

Chị cả vui mừng cảm ơn mẹ chồng. Lục Ngọc thầm quan sát, thấy những người còn lại có vẻ hơi thẫn thờ, đặc biệt là chị hai, chị ba, vẻ mặt đã xụ xuống trông thấy.

 

Anh cả còn hỏi Phó Cầm Duy về quan hệ xã giao với bên cung tiêu xã. Anh ấy chưa từng đi làm ở đó, chỉ sợ không làm tốt.

 

Phó Cầm Duy đã ở bên cạnh vỗ về, an ủi anh ấy.

 

Lục Ngọc nhìn thấy chị hai và chị ba túm tụm vào với nhau, đi vào phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.

 

Cô đưa mắt nhìn mẹ chồng một thoáng, bà Tiêu Thái Liên không nói gì.

 

Trong nhà chỉ có một công việc, chia cho ai, không chia cho ai, người khác khó tránh khỏi sẽ có vài lời ra tiếng vào, quả thực rất khó để cân bằng mọi bề.

 

Chị hai vốn có quan hệ rất tốt với chị cả, nhưng gặp phải chuyện này không khỏi có chút hờn dỗi, ai oán: “Sao chuyện tốt đều không tới lượt chúng ta chứ?”

 

Chị ba Phó nói: “Ai bảo chị cả lại mang bầu vào đúng lúc này cơ chứ, cứ như là trước giờ chẳng ai mang thai vậy. Trước đây nào có được như thế này đâu, giờ thì chị cả như nằm trong ổ vàng rồi, bánh trứng gà được cung ứng tận nhà, lại còn có sữa trâu để bồi bổ. Một công việc tốt như vậy, sao lại chỉ về tay họ chứ!”

 

Chị hai nói: “Chúng ta nào có cái số sướng như vậy.”

 

“Mệnh mùng gì chứ! Sau này chị bảo chồng chị cố gắng chút, chúng ta cũng mang thai, chẳng phải mọi thứ đều sẽ đến sao?” Giọng điệu chua chát đầy vẻ ganh tị.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chị hai Phó nói: “Sao bản thân em không sinh!” Miệng lưỡi của cô em ba này đúng là nhanh nhảu, nhưng lắm lúc nghe đến khó chịu.

 

Chị ba nói: “Em chỉ là buột miệng nói đùa thôi mà, chị xem kìa, sao lại tưởng thật chứ!” Mãi một lúc sau, cô ta mới sực tỉnh, lí trí dần quay trở lại.

 

Chị ta bổ sung: “Cho anh cả thì cũng được thôi, nhưng chúng ta không thể hiện ra mặt. Chắc chắn sau này cậu tư sẽ có cơ hội phát triển, lỡ khi ấy có việc gì không xoay sở kịp, chẳng phải vẫn cần chúng ta giúp đỡ sao? Chúng ta đừng vì cái lợi nhỏ trước mắt mà bỏ lỡ cái lớn, lỡ sau này lại làm tổn thương người thân!”

 

“Lời hay lời dở gì thì cũng chỉ mình em nói được thôi.” Chị hai cảm khái một câu: “Chị đây lớn hơn em những một tuổi, lẽ nào lại không biết chuyện này sao?”

 

Nhìn xem, hai vợ chồng cậu tư bây giờ, Lục Ngọc đã là cán bộ thôn, còn cậu tư lại là sinh viên đại học. Bất kể là về học thức hay tầm nhìn, bọn họ đều không thể nào sánh bằng được.

 

Phó Cầm Duy ngay cả cái bát cơm sắt ổn định cũng dám từ bỏ, muốn tự mình gây dựng sự nghiệp riêng. Vậy thì hẳn là cậu ấy sẽ làm được những chuyện lớn lao hơn rất nhiều.

 

Không cần phải làm ầm ĩ lên vì chuyện này, chẳng được lợi lộc gì, chỉ tổ rước cái bực vào thân, chi bằng cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

 

Hai chị dâu này đều là người thông minh, suy nghĩ một chút liền hiểu ra vấn đề.

 

Nhưng vừa nãy đã thể hiện rõ thái độ rồi, sợ mẹ chồng để bụng, hai chị em vội vàng tìm cách chữa cháy. Liền ra ngoài hỏi mẹ chồng: “Hôm nay chúng ta nấu món gì ngon để bồi dưỡng ạ?”

 

Tiêu Thái Liên bĩu môi: “Chỉ giỏi chuyện ăn uống!” Thực ra bà cũng lén lút quan sát hai cô con dâu, thấy chúng không có vẻ gì là để bụng, bà cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Lục Ngọc vừa xào thêm gia vị, ướp đủ số cổ vịt cho năm ngày dùng.

 

Từ xa đã nghe tiếng Lưu Bàng gọi với: “Tôi vừa đến nhà chị, thấy chẳng có ai ở đó, đoán chị ở đây nên chạy sang tìm.”

 

Lưu Bàng cười hề hề, nhưng cảm thấy không khí nơi đây có vẻ hơi là lạ. Đúng lúc Phó Cầm Duy đi gánh nước, Lục Ngọc liền ghé tai nói nhỏ với anh: “Cầm Duy đã nghỉ việc rồi! Anh ấy muốn về làm cùng cậu đấy!”

 

Chuyện này cả nhà đã thương lượng đâu vào đấy, tạm thời không báo với thôn vội, cứ âm thầm làm trước, được ngày nào hay ngày đó đã.

 

Lưu Bàng có chút kích động, nhưng vẫn cố nén không thể hiện ra ngoài.

 

Lần này anh ấy đến để chở năm trăm cân rau cho xưởng lò xo của thôn. Lưu Bàng dẫn Lục Ngọc và Phó Cầm Duy vào huyện trước, hẹn khi chở chuyến hàng thứ hai sẽ tập hợp cùng hai người.

 

Đến chuyến hàng thứ hai, có mẹ đẻ Lục Ngọc, chủ nhiệm phụ nữ và cả cô Lâm Thúy Hoa, vợ bí thư thôn, cùng đi.