Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 289: Không Phù Hợp



 

Lục Ngọc nghe không hiểu, bèn hỏi có chuyện gì.

 

Chị ba Phó liền kể tiếp: “Cô ta mua sắm đủ thứ quần áo, lại còn sắm đồ trang điểm, cứ diêm dúa lòe loẹt, rồi còn bảo mấy đứa con gái trong thôn là phải học theo cô ta, có thế mới tìm được nhà giàu mà gả.” Khiến chị ấy nghe mà buồn cười muốn chết.

 

Trước kia Lục Kiều gả cho xưởng trưởng, tiền sính lễ những năm đó lên tới tận năm nghìn tệ, chuyện này có thể nói là vang dội khắp thôn.

 

Rất nhiều người đều động lòng, nhưng suy cho cùng, dân nông thôn vốn chất phác, khó mà chấp nhận chuyện kẻ mày vẽ mắt để câu dẫn người nhà giàu. Bởi vậy, Lục Kiều vừa làm là đã bị đồn thổi khắp nơi.

 

Lục Ngọc đại khái cũng hiểu. Lục Kiều muốn xây dựng hình tượng cá nhân, một xu hướng rất thịnh hành vào những năm 90. Cô ta cũng có một ví dụ thành công điển hình chính là bản thân mình.

 

Nhưng cái lối này mà áp dụng ở chốn thôn quê thì quả thực có một cảm giác không hợp chút nào!

 

Lục Ngọc định bụng ra ngoài hóng hớt một chút.

 

Người có cùng suy nghĩ với cô cũng chẳng ít, vừa bước ra ngoài đã thấy rất đông người dân lũ lượt kéo về phía nhà thờ tổ họ Lục.

 

Trong thôn làng đâu có chuyện gì mới mẻ, một khi có gió thổi cỏ lay là lập tức cả làng đều hay.

 

Lục Ngọc đi cùng chị ba Phó.

 

Những thứ khác thì không nói, chứ riêng cái tố chất tâm lý của Lục Kiều thì quả thực vượt xa người thường. Cổng nhà cô ta mở rộng thênh thang, cô ta vừa trang điểm xong cho mấy cô gái trẻ trong thôn.

 

Con gái trong thôn bình thường đều lấy sự giản dị làm cái đẹp.

 

Cô ta bước tới, đôi môi đỏ chót, rồi lại bôi đen vành mắt cho từng cô gái một.

 

Mấy cô gái nhỏ được cô ta trang điểm đó vốn đã nhút nhát.

 

Lúc này lại thấy những người khác trong thôn cũng kéo đến vây xem, đứa nào đứa nấy đều ngại ngùng, mặt đỏ bừng như đ.í.t khỉ.

 

Có lẽ Lục Kiều lại thấy mình như người đang diễn kịch, chẳng cảm thấy gì. Nhưng mấy cô gái kia thì vô cùng lo sợ, ngồi trên ghế cũng không yên ổn, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống cho khuất mắt.

 

“Em không vẽ nữa đâu ạ.” Trong số đó, có một cô gái tên Xuân Hạnh nhỏ giọng nói.

 

Lục Kiều lại làm ra vẻ chẳng có gì to tát, nói: “Người khác là người khác, em là em! Càng bị nhìn, em càng phải ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c mới phải.”

 

Bác gái Lục cũng ở bên cạnh phụ họa thêm: “Chuyện này vẫn nên nghe theo cô Kiều Kiều nhà ta, con gái cứ xấu hổ là không được đâu.”

 

Lúc này, càng ngày càng nhiều người kéo tới vây xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Kiều còn định thay đồ cho họ.

 

Nhưng mấy cô gái như Xuân Hạnh nói gì cũng không chịu thay.

 

Thế là Lục Ngọc nhìn mấy cô gái này, trang điểm thì đậm lè, lại mặc đồ cũ, có đứa còn có mảnh vá, trông thế nào cũng thấy cực kỳ xấu xí.

 

Phạm Khắc Hiếu

Người trong thôn cũng nhíu mày lại: “Vẽ thành cái dạng này liền có thể tìm được xưởng trưởng hay sao?” Người nói mang theo ý châm biếm nồng đậm.

 

Sau khi Lục Kiều mang thai, tính nết cũng trở nên nóng nảy hơn. Lúc ngẩng đầu định mắng chửi, cô ta lại nhìn thấy Lục Ngọc.

 

Một phần phẫn nộ trong lòng Lục Kiều lập tức hóa thành mười phần, cô ta đáp: “Chứ gì nữa! Người ở thành thị người ta đều thích như thế này!”

 

“Tôi thấy vẫn nên giản dị một chút mới phải, làm thành thế này nhìn cứ như yêu quái vậy.”

 

“Đúng đó, môi thì bôi đỏ lòm, mắt lại bôi đen thui, ra cái thể thống gì? Chậc chậc chậc.”

 

Đều là con gái chưa chồng, ăn diện lòe loẹt, trông chẳng ra thể thống gì.

 

Qua một lúc, bà chủ nhiệm phụ nữ của thôn cũng tới.

 

Bà là người nắm giữ mọi nề nếp, lề thói trong thôn. Bên phía lều rau củ trái vụ đang vô cùng bận rộn, vậy mà bà vẫn bị gọi đến, bảo rằng trong thôn lại có chuyện rồi.

 

Chủ nhiệm phụ nữ hơi tức giận, nói: “Kể lể làm gì nữa, mọi người tản ra hết đi thôi?”

 

Bà còn thẳng thừng phê bình Lục Kiều: “Con gái con đứa trong thôn, có ai làm cái trò này như cô không hả? Cô rốt cuộc muốn cái gì? Còn mơ mộng tìm một gã đàn ông có của, đi theo con đường tà đạo sao?”

 

Sau đó bà ấy bổ sung thêm: “Không có tiền thì phải tự mình vươn tay mà kiếm, chứ cứ trông mặt đàn ông mà ban phát tiền bạc, thật uổng công cha mẹ nuôi nấng bấy lâu nay!”

 

Những lời gay gắt của bà chủ nhiệm khiến Lục Kiều nóng mặt.

 

Lục Kiều lớn tiếng: “Không đúng đâu, tuy bà là chủ nhiệm, cũng không thể vô cớ mắng người như vậy chứ? Con gái chỉ sửa soạn cho tề chỉnh một chút thì có gì sai trái?”

 

Dân làng xung quanh được dịp xem trò vui, ai nấy đều xôn xao bàn tán. Lục Kiều quả nhiên quá bạo dạn, đến cả bà chủ nhiệm phụ nữ mà cô ta cũng chẳng nể nang chút nào.

 

Bình thường chủ nhiệm phụ nữ vẫn luôn ôn hòa, dễ nói chuyện. Lần trước cùng cô ta ra ngoài tặng quà, nể tình Lục Kiều đang mang thai, phần lớn việc đều do bà ấy làm giúp.

 

Vậy mà Lục Kiều lại là loại người vong ơn bội nghĩa, vẫn một mực oán trách bà ấy, xem ra tấm lòng bà dành cho cô ta trước nay đều là uổng phí.