Lưu Bàng mặc bộ đồ Lục Ngọc chọn vào trông bảnh bao hẳn lên, đứng trước gương soi qua soi lại.
Lục Ngọc còn mua ba bộ đồ cho phụ nữ trung niên, trong đó có một bộ quân phục kiểu Mao. Trang trọng mà vẫn phóng khoáng, quả thực trông đẹp hơn hẳn quần áo ở cửa hàng của họ.
Cô lại mua thêm hai xấp vải, một xấp là vải kẻ caro, loại này dù hai mươi năm nữa cũng chẳng bao giờ lỗi mốt. Lục Ngọc định giữ xấp vải kẻ caro này để may đồ cho mình.
Lục Ngọc cứ thế dạo khắp nơi, mua sắm không ngừng, lại mua thêm vài chiếc chăn bông ấm áp cho mùa đông.
Bên trên cửa hàng còn có tầng ba, nghe nói càng lên cao đồ đạc càng đắt đỏ.
Lục Ngọc có chút tò mò, không biết bên trên bán thứ gì. Phó Cầm Duy dẫn cô đi xem thử, đó chính là hiệu kim hoàn.
Lục Ngọc ngước nhìn, hiệu kim hoàn trên tầng ba lấp la lấp lánh, trong đó có một chuỗi dây chuyền đính đá sapphire xanh biếc, viên đá quý trong suốt không tì vết. Thiết kế chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại toát lên vẻ đơn giản, phóng khoáng.
Lục Ngọc nhìn một lần, lại không nhịn được nhìn thêm lần nữa.
Nhưng vào thời này, bỏ ra hai trăm tệ để mua một viên đá như vậy thì có hơi quá xa xỉ.
Lục Ngọc vừa toan đi, Phó Cầm Duy đã kéo tay cô lại, hỏi: “Em thích sao?”
Lục Ngọc đáp: “Cũng không đến mức quá thích!”
Phó Cầm Duy nói: “Anh mua tặng em, em đeo vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Nghe câu nói này của Phó Cầm Duy, Lục Ngọc khẽ đỏ mặt.
Phó Cầm Duy mua xong, tận tay đeo vào cho Lục Ngọc. Cô hỏi: “Anh lấy đâu ra tiền vậy?”
Phạm Khắc Hiếu
Lưu Bàng đứng cạnh, thích thú châm chọc thêm vào: “Lương anh ấy ứng trước, tôi còn nói anh ấy cần tiền làm gì, hóa ra là để mua vui cho bà xã!”
Phó Cầm Duy liếc nhìn Lưu Bàng một cái. Lúc này Lưu Bàng mới chịu im lặng.
Lục Ngọc đeo sợi dây chuyền này quả nhiên trông đẹp hơn bội phần.
Họ mua đồ xong, lái xe về nhà.
Lục Ngọc nói với Lưu Bàng: “Hay là anh cứ nán lại đây, chúng ta cùng thưởng thức món thịt dê nướng xiên nhé!” Vừa hay chiếc nồi gang đặt đúc mấy hôm trước đã được mang về.
Hôm nay, mấy trận tuyết vừa dứt, trời cũng chẳng còn quá buốt giá, vậy nên có thể ăn uống ở sân sau nhà.
Lưu Bàng nghe vậy lập tức nói: “Được chứ!” Anh ấy biết ngay mà, tiếp xúc nhiều với Lục Ngọc một chút, chắc chắn có thể được ăn ké món ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc về tới nhà, báo cho cả nhà họ Phó và nhà họ Lục cùng tới dùng bữa. Cô đi thái thịt, xiên vào những que sắt.
Nồi lẩu lần trước đã khiến mọi người tấm tắc khen ngon mãi không thôi. Lại nói đến ăn thịt nướng xiên, ai nấy đều hăm hở kéo đến.
Lần này không chỉ có thịt dê, còn có cả thịt bò.
Về món ăn chính, Lục Ngọc nấu một nồi cháo lớn. Mọi người vừa ăn thịt vừa nhâm nhi chút cháo để đỡ ngán.
Các chị dâu nhà họ Phó tới giúp xiên thịt, thái thịt, còn đám đàn ông thì ra ngoài nhóm bếp than trước.
Lục Ngọc lấy đồ đã mua cho các bậc trưởng bối ra, Tiêu Thái Liên một bộ, mẹ Lục một bộ, cha Lục là bộ quân phục kiểu Mao. Phó Chi cũng có một bộ đồ mới tinh!
Năm mới, khí thế mới mẻ.
Bình thường người già đều chẳng nỡ bỏ tiền ra may sắm cho mình. Đã rất lâu rồi họ không nhận được đồ mới! Ai nấy đều rất vui mừng!
Tiêu Thái Liên càng mê mẩn không buông tay, khóe miệng bà đã toe toét đến tận mang tai rồi!
Mẹ Lục cũng vui, nhưng không nỡ mặc, nói đợi đến Tết mới mặc.
Tiêu Thái Liên vốn muốn mặc đồ mới vào ra ngoài dạo vài vòng, đảo mắt nhìn khắp những người già trong thôn, xem ai có thể mặc đồ mới, nhưng nghe mẹ Lục nói như vậy, bà đành cố nén lại nỗi niềm muốn khoe mẽ của mình, sợ nhà thông gia lại cho rằng bà không đứng đắn.
Anh cả Phó bắt đầu nhóm than, khi than hồng rực, anh cẩn thận chuyển vào trong lò.
Lục Ngọc đã chuẩn bị các loại gia vị riêng biệt trong từng bát, sau đó cô khéo léo xiên những miếng thịt dê tươi ngon và bắt đầu nướng.
Thịt dê được đặt lên vỉ nướng, lập tức vang lên tiếng xèo xèo vui tai. Mùi thơm nức mũi của đồ nướng lan tỏa, từng giọt mỡ nhỏ li ti chảy xuống than hoa, bốc lên làn khói thơm lừng, khiến người ta không kìm được mà nuốt nước miếng ừng ực.
Lục Ngọc quét thêm một lớp dầu mỏng lên thịt. Món này chín rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã được một mẻ. Cô rắc thêm chút muối, ớt bột và thì là xay nhuyễn, mùi vị càng trở nên đậm đà, quyến rũ.
Lưu Bàng đứng kế bên, bị cái mùi thơm ngào ngạt ấy làm cho ngẩn ngơ.
Chưa bao giờ anh được ngửi thấy món nào thơm lừng đến vậy. Nước bọt cứ thi nhau ứa ra không thể kìm nén.
Khi mẻ xiên que đầu tiên chín tới, Lục Ngọc chia đều cho mỗi người một xiên.
Bởi vì người nhà quá đông, nào anh chị dâu, nào các bậc trưởng bối, nên mỗi người chỉ được một chút ít, chẳng mấy chốc đã hết nhẵn.
Cầm xiên thịt nóng hổi trong tay, mùi thơm càng thêm mời gọi. Cắn một miếng, cảm nhận xiên thịt nướng bóng dầu tan chảy trong miệng, ai nấy đều cảm thấy đây là điều hạnh phúc nhất trần đời.