Không chỉ Lưu Bàng phấn khích, ngay cả cha Lưu Bàng và đám bạn bè thân thiết của anh ấy cũng kinh ngạc, chỉ trong một đêm mà bán được số hàng bằng cả nửa năm, chẳng mấy mà giàu to.
Trước đây Phó Cầm Duy từng là cán bộ kế toán chủ chốt của hợp tác xã cung tiêu, nay lại là xưởng trưởng. Những đơn hàng này đều do một tay anh thống kê.
Lưu Bàng ở đó hớn hở khoe khoang: “May mà được lên ti vi, nếu không đâu có ai biết đến chúng ta!” Trước đây anh ta còn cảm thấy một phút năm nghìn tệ là quá đắt, nhưng nhìn thấy hiệu quả này, thật sự là tiền nào của nấy, chẳng sai chút nào!
Lưu Bàng bận rộn đến năm giờ sáng, những cuộc điện thoại đặt hàng mới thưa dần. Cả đêm không ngủ, tất cả mọi người đều mệt nhoài.
Chắc hẳn sáng mai, điện thoại lại sẽ réo vang không ngừng, rất nhiều người tối qua còn chưa đặt được, chắc chắn buổi sáng còn sẽ gọi tới tấp.
Lưu Bàng nói với cha anh ấy: “Mấy bộ điện thoại này cha cứ để chỗ con dùng trước, tốt nhất kiếm giúp con thêm vài bộ nữa!” Năm chiếc điện thoại cộng lại cũng có hơi thiếu.
Cha Lưu Bàng đồng ý ngay, con trai đang ở giai đoạn then chốt, có thể giúp thì giúp.
Lưu Bàng nói với đám bạn: “Anh em cũng xắn tay áo vào giúp tôi một tay nhé, bây giờ tôi chẳng kiếm đâu ra người làm!”
Anh em tốt đã mở lời, họ lập tức đáp: “Cậu yên tâm!”
Đời sống của họ trước giờ vẫn cứ phẳng lặng trôi, nào ngờ lại có ngày phải đối mặt với chuyện lớn như vậy. Thấy Lưu Bàng từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cơ đồ, còn được lên ti vi, việc buôn bán cứ thế phất lên như diều gặp gió. Khi trở về, họ nhất định sẽ kể lại rằng mình đã tận mắt chứng kiến một điều thật đáng kinh ngạc.
Dẫu Lưu Bàng không cần mở lời, họ cũng muốn ở lại giúp anh một tay.
Lưu Bàng thấy mọi người đều đồng ý giúp đỡ, sau đó nhìn Phó Cầm Duy nhíu chặt mày, anh ấy bỗng đứng ngồi không yên.
Phó Cầm Duy vốn ít lời nhưng lại rất đáng tin cậy. Thấy anh ấy nhíu mày, mọi người lập tức lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phó Cầm Duy nói: “Đơn hàng tới tấp rồi! Hiện giờ trong kho tổng cộng chỉ có hơn một nghìn một trăm kiện, mà chỉ trong một buổi tối đã nhận thêm tới hơn một nghìn năm trăm kiện hàng.”
Hiện đang thiếu hụt tới bốn trăm kiện. Ngày mai lại có thêm đơn hàng mới, e rằng không thể cung ứng đủ hàng hóa.
Họ tốt nhất là phải nhanh chóng xuất hàng, bởi vì không ai dám chắc hiệu ứng quảng cáo có thể duy trì được bao lâu.
Phải nhân lúc "sức nóng" này còn chưa hạ nhiệt mà mau chóng đưa hàng hóa ra thị trường mới là cách tốt nhất. Trước đây việc buôn bán ế ẩm, họ chẳng mấy khi sản xuất liên tục, giờ thì làm tới tê tay rồi.
Đã thiếu bốn trăm kiện hàng, ban ngày lại còn nhận thêm đơn đặt hàng, biết phải làm sao đây?
Phó Cầm Duy nói như vậy, Lưu Bàng ngẩn người ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không chỉ Lưu Bàng ngẩn người ra, những người xung quanh cũng ngơ ngác không kém. Chuyện này quả thật khiến người ta đau đầu.
Đây đúng là cái khó dễ chịu. Ngày trước, không có ai đặt hàng, hàng cứ chất đống mãi chẳng thể xuất đi. Giờ cuối cùng cũng có đơn, vậy mà lại thấy hàng chẳng đủ cung ứng.
Lưu Bàng nói: “Vậy phải làm sao đây, hàng cũng phải gửi đi chứ!”
Ngay lúc này, họ nghe thấy tiếng cành cạch cành cạch vang vọng từ phía ngoài sân.
Mọi người vội vàng chạy ra.
Hiện giờ, họ có phản ứng rất mạnh với mọi động tĩnh nhỏ nhặt bên ngoài. Vừa ra tới nơi, họ đã thấy một chiếc máy kéo chở Lục Ngọc tiến vào. Người cầm lái không ai khác chính là Đại Tráng.
Dân thôn quê bọn họ vốn đã dậy sớm. Lục Ngọc trong lòng cứ vương vấn mãi chuyện này, trằn trọc không ngủ được, từ ba giờ sáng đã bắt tay vào nấu cháo, nhào bột. Một buổi sáng cô nấu một nồi cháo tạp lương to, luộc thêm mấy quả trứng gà, rồi nộm cả rổ rau.
Khi ra ngoài sớm, vừa hay nhìn thấy Đại Tráng, cô bảo anh ấy dùng chiếc máy kéo của thôn đưa cô vào huyện.
Đại Tráng nghe vậy lập tức đồng ý, hiện giờ người mà anh ấy nể phục nhất chính là Lục Ngọc, hai người cùng đi vào huyện.
Hiện có việc đồng áng, Đại Tráng cũng không thể nán lại huyện lâu, đưa Lục Ngọc và số hàng hóa xuống xong, anh ấy liền quay lưng đi ngay.
Phó Cầm Duy nhìn thấy Lục Ngọc, lập tức hỏi: “Sao em tới sớm vậy?”
Lục Ngọc nói: “Em tới đưa cơm cho các anh đây này!” Vừa nghe nói là cơm Lục Ngọc nấu, Lưu Bàng liền mừng rỡ ra mặt, chuyện thiếu hụt bốn trăm kiện hàng vừa nãy đã sớm bị anh chàng quên béng mất.
Phạm Khắc Hiếu
Thế rồi, mọi người liền vội vàng lót dạ qua loa. Một nồi cháo tạp lương lớn được nấu tới nhừ tơi thơm lừng, vị rất đậm đà, bên trong còn bỏ chút đường, ăn vào thấy ngọt lừ.
Còn có trứng gà luộc, màn thầu nóng hổi.
Lục Ngọc biết sức ăn của họ, cho nên mang tới cả một vại lớn dưa cà ăn kèm. Bất luận là trộn với cháo hay kẹp cùng màn thầu thì đều ngon tuyệt.
Khi ăn vào thấy giòn sần sật, thanh mát và ngon miệng. Hôm qua mọi người cũng không ăn uống gì mấy, hôm nay ngửi thấy mùi cháo thơm lừng, bụng ai nấy đều sôi ồn ột.
Mọi người liền ăn lấy ăn để từng miếng to, trong lòng càng thêm kinh ngạc, sao món ăn tuy đơn giản này mà lại ngon đến thế.
Dưa cà ăn kèm cũng ngon hơn hẳn những người khác làm.