Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 396



 

Họ rất thích làm ăn với Lục Ngọc, cô ấy là người rất hào phóng và trọng lời hứa. Từng thấy người khác khất nợ, không ngờ còn có người chạy tới tận nhà để đưa tiền, quả thật chỉ có mình Lục Ngọc làm được như vậy. Một người họ hàng xa của họ cung cấp hàng cho nhà ăn trong huyện, tuy yêu cầu số lượng lớn, nhưng đều dồn một tháng mới thanh toán một lần, không linh hoạt và tự tại được như Lục Ngọc.

 

Lục Ngọc đưa tiền xong, lại tăng gấp đôi số lượng đặt hàng: “Từ ngày mai, mỗi ngày anh chị giao một trăm cân đậu phụ khô nhé.”

 

“Được thôi!” Họ lập tức đồng ý, còn muốn giữ Lục Ngọc ở lại ăn cơm.

 

Nhưng Lục Ngọc sợ cửa hàng đang bận, đưa tiền xong liền quay về ngay.

 

Về đến quán, một buổi trưa bận rộn trôi qua, khách khứa đã thưa dần, nhưng các dì làm công trong tiệm vẫn không ngơi tay, ai nấy đều hối hả dọn dẹp, chuẩn bị cho ca tối.

 

Dạo này, chị cả đã quen việc, có chị ấy quán xuyến, Lục Ngọc cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

Lục Ngọc nói: “Em muốn tăng lương thêm năm tệ cho các dì này.” Công việc ở đây quả thực quá vất vả.

 

Ngay cả Lục Ngọc, người mở tiệm, cũng không ngờ việc làm ăn lại phát đạt đến vậy, cứ quần quật từ sáng sớm đến tối mịt cũng không có lấy một phút nghỉ ngơi. Đưa món ma lạt thang, vốn nổi tiếng sau này, với khẩu vị đơn giản phù hợp với những năm 1983 vào thời điểm đó, quả thực đã tạo nên một cú đột phá lớn.

 

Chị cả Lục gật đầu: “Được!” Các dì đều rất chịu khó, có người ngồi xổm nhặt rau cả buổi, lúc đứng dậy đều cảm thấy mỏi lưng.

 

Lục Ngọc nói: “Vậy chị thông báo cho họ nhé, từ tháng sau cứ dựa theo ba mươi lăm tệ mà phát lương.”

 

Chị cả Lục giống như một quản lý thực thụ của quán, để chị ấy đứng ra nói thì cũng có thêm chút uy tín.

 

Chị cả gật đầu đồng ý.

 

Lục Ngọc nhìn quanh không thấy ai, hiếm khi làm nũng với chị cả: “Cũng may có chị về phụ em, nếu không em cũng chẳng biết phải xoay sở thế nào nữa.”

 

Bây giờ Lục Ngọc có thể thảnh thơi đôi chút đều nhờ chị cả ở đây lo liệu mọi việc.

 

Chị cả mỉm cười: “Cuối cùng chị cũng biết Tích Niên giống ai rồi, đã làm mẹ rồi còn thích làm nũng như thế. Em là em gái ruột của chị, chị không giúp em thì giúp ai chứ?”

 

Lục Ngọc nói: “Sau này chị bảo Phó Cầm Duy chuyển hộ khẩu của Tiểu Bảo về đây, học ở huyện tiện hơn nhiều.”

Phạm Khắc Hiếu

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chị cả Lục nói: “Được, tốn bao nhiêu tiền để nhờ người lo liệu thì nói với chị, chị trả. May mà Phó Cầm Duy có quan hệ rộng, chứ nếu chỉ dựa vào tiền không thôi, e là cũng khó mà giải quyết được.”

 

Nếu có thể lo liệu cho con gái được đi học đàng hoàng, nỗi lo lớn nhất trong lòng chị ấy cũng sẽ tan biến.

 

Chị cả Lục còn nói: “Chị muốn đi xem thử nhà cho thuê. Không thể ở mãi nhà em gái được, tuy em không nói gì nhưng trong lòng chị cũng cảm thấy không tiện.”

 

Lục Ngọc cười nói: “Đừng mà chị, buổi tối chị bận tới nửa đêm, nào có thời gian mà chăm sóc đứa nhỏ. Cứ ở chung với nhau, hai mẹ con còn có thể đỡ đần nhau. Chị nghĩ nhiều rồi, ở đây cứ coi như nhà mình đi.”

 

Căn nhà rộng thênh thang như thế, hai mẹ con chị ấy ở dưới lầu, Lục Ngọc và Tích Niên ở trên lầu.

 

Hơn nữa, có hai mẹ con chị ấy ở đây, trong nhà cũng rộn ràng hơn chút, nếu không sống trong căn nhà lớn như vậy, chung quy vẫn cảm thấy rất trống trải. Quan hệ giữa Tích Niên và cháu gái cũng rất tốt.

 

Chị cả chững lại, sau đó nói: “Vậy đợi Lục Bảo vào tiểu học rồi tính vậy!”

 

Hai người đang chuyện trò thì liền thấy thím Mập và dì Hồng cùng kéo tới. Lâu lắm rồi không gặp người trong thôn, nhìn thấy ai cũng cảm thấy thân thiết vô cùng: “Sao hai người lại tới đây vậy?”

 

Hai người này không tới tay không, mỗi người mang theo nửa túi đồ lỉnh kỉnh.

 

Thím Mập cầm theo nấm rơm trong vườn nhà mình, dì Hồng thì mang rau. Hai người nói: “Nghe thôn nói chỗ cháu làm ăn phát đạt lắm, chúng ta tới xem thử.”

 

Tiệm của Lục Ngọc mở trong huyện quả không nhỏ, tuy đã qua giờ cơm, không có khách khứa gì, nhưng ngửi thấy mùi thơm lừng của ma lạt thang liền có hơi thèm.

 

Họ tới cũng là có mục đích riêng.

 

Lúc trước Lục Ngọc bảo họ trồng, giờ họ đã trồng ra rồi, muốn xem thử Lục Ngọc có thể thu mua hay không.

 

Lục Ngọc cũng biết mục đích của họ khi tới đây, liền đi tới xem xét. Rau củ được xử lý rất sạch sẽ, không hề dính bùn đất. Lục Ngọc nói: “Đang cần cái này đây.” Sau đó gọi một dì tới cân, dựa theo giá thị trường mà thu mua, trả tiền mặt ngay lập tức.

 

Khiến thím Mập đứng bên cạnh ngưỡng mộ vô cùng, nấm của thím ấy trồng trông hơi teo nhỏ.