Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 398: Tích Niên đòi về thăm quê



 

Lưu Bàng cười rạng rỡ: "Đúng là được ở gần người có phúc, tôi đây cũng được thơm lây không ít. Nhờ anh chị mà xưởng cổ vịt của tôi bây giờ ăn nên làm ra, tiền cứ thế đổ về, còn Cầm Duy thì thâu tóm được thêm hai nhà xưởng lớn. Giỏi giang thật đấy chứ! Chuyện này thì đúng là phải chịu thua, không phục cũng không được."

 

Hồi đi học, Phó Cầm Duy đã là người tràn trề sức sống, giờ đây anh ấy làm ăn cũng hăng hái hơn hẳn người thường.

 

Quả thật người tài thì đến đâu cũng hiển tài.

 

Lục Ngọc mỉm cười: "Chỉ là cái tính không thể ngồi yên thôi mà." Bây giờ cả Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đều đang dốc sức gây dựng cơ ngơi riêng, họ đều lấy làm thích thú với sự bận rộn này.

 

Lưu Bàng nhiệt tình mời hai vợ chồng mấy hôm nữa tới nhà dùng bữa, còn khoe đã mua được một con cua gạch thật lớn, hẹn khi ấy sẽ cùng nhau thưởng thức.

 

Trước khi anh về, ngoài việc biếu anh ấy nào là cá viên, nào là đậu phụ viên, Lục Ngọc còn cẩn thận gói ghém thêm hai suất đồ sống, dặn dò anh cứ đem về, lúc nào thèm thì bỏ ra nấu ngay.

 

Lưu Bàng mừng ra mặt, sung sướng không thôi. Anh ấy cực kỳ mê món này, cứ tấm tắc khen ngon hơn cả sơn hào hải vị trên đời!

 

Đợi khi Lưu Bàng đi rồi, chị cả Lục tìm Lục Ngọc kể: "Khách đặt đồ sống nhiều quá, vừa rồi chị đành lòng từ chối hai mối, một người là chủ quán ăn vặt trong huyện, còn một người là ở tận ngoài huyện cơ đấy."

 

Họ quả thật không làm xuể hết, nhưng mà từ chối thì tiếc lắm, toàn là tiền cả đấy chứ ít ỏi gì!

 

Lục Ngọc trầm ngâm một lát rồi dứt khoát nói: "Thôi thì ta thuê thêm chừng mười người nữa đi." Cứ bận rộn như thế này thì có sức người cũng không gánh vác nổi.

 

Đặc biệt là khâu rửa rau thái rau, hai người vẫn không xuể tay, nay lại có thêm dịch vụ giao đồ sống, công việc cứ thế chất chồng lên gấp bội.

 

Chị cả Lục thở dài gật gù: "Đành vậy thôi chứ biết sao bây giờ!"

 

Lục Ngọc liền cho dán thông báo tuyển người ngay tại cửa tiệm ma lạt thang. Khách khứa ra vào nườm nượp mỗi ngày, nên Lục Ngọc đưa ra mức lương hậu hĩnh là ba mươi lăm tệ mỗi tháng, lại còn được nghỉ bốn ngày.

 

Tuy không thể sánh bằng công việc trong xưởng, nhưng so với mấy gánh hàng rong hay quán xá nhỏ lẻ bên ngoài thì khấm khá hơn hẳn.

 

Thông báo vừa dán lên, chưa đầy một ngày đã tuyển mộ đủ mười người.

 

Ngay khi có thêm người mới, mọi người trong tiệm đều cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ nhõm hẳn đi.

 

Lục Ngọc khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cửa hàng làm ăn được, tiền kiếm về không phải là ít, thừa sức để chi trả tiền lương cho những người này.

 

Khi Lục Ngọc làm việc xong xuôi trở về, hai đứa nhỏ đã nằm dài trên chiếc sô pha, ngóng đợi mẹ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu Tích Niên bi bô hỏi mẹ: "Mẹ ơi, cuối tuần này nhà mình có về thôn không ạ?" Cậu bé nhớ bà nội lắm rồi.

 

Lục Bảo cũng chớp chớp đôi mắt tròn xoe, cô bé cũng rất muốn được về thăm quê.

 

Lục Ngọc nghe vậy, đáp gọn lỏn: "Về chứ!" Cô vừa dứt lời, hai đứa bé đã reo hò, nhảy nhót tưng bừng.

 

Chị cả Lục đứng bên cạnh cười hiền, trêu Lục Ngọc đúng là khéo cưng chiều con cái! Giờ có thêm nhân công, có thể thay phiên nhau làm việc, chị cả Lục vốn định đề xuất mở cửa cả ngày Chủ nhật, nhưng Lục Ngọc lại kiên quyết không đồng ý.

 

Cô bảo rằng tiền bạc thì kiếm mãi cũng chẳng hết được, nên phải dành thời gian để nghỉ ngơi, thư giãn mới phải.

 

Đúng là chỉ có Lục Ngọc mới dám nói câu ấy, chứ những người khác thì có muốn kiếm tiền cũng chẳng có cơ hội mà kiếm đâu.

 

Lục Ngọc quay sang nói với chị cả Lục: "Cuối tuần này, chị em mình cùng gọi chị hai về, tụ họp ở thôn làm bữa cơm thật thịnh soạn!"

 

Chị cả Lục nghe vậy, trong lòng cũng có đôi phần mong chờ. Tính ra đã lâu lắm rồi chị em không được sum vầy cùng em hai.

 

Cứ mỗi lần Lục Ngọc về thôn, thế nào cô cũng tay xách nách mang, túi lớn túi nhỏ.

 

Vừa mới tới cổng làng, bà con trong thôn đã râm ran chú ý. Mấy người lớn tuổi cười hỏi: "Này, cô Lục Ngọc đấy ư, lần này lại mang vác nhiều đồ thế hả cháu?"

 

Trước đây, họ đã nghe phong thanh rằng Lục Ngọc mở tiệm ma lạt thang ngay cạnh xưởng gang thép, ngày nào cũng đông nghịt khách ra vào.

 

Dì Hồng và thím Mập trong thôn từng khăn gói lên ăn thử, về cứ tấm tắc khen lấy khen để, bảo cái hương vị ấy đúng là mỹ vị hiếm có trên đời.

 

Vừa thơm lừng, vừa tê đầu lưỡi lại cay xè, khiến người ta về nhà rồi mà vẫn cứ tơ tưởng thèm thuồng mãi mấy ngày không dứt.

 

Phạm Khắc Hiếu

Ai nấy đều biết tài nghệ của Lục Ngọc, chỉ cần cô ấy nhúng tay vào, thì món nào cũng đảm bảo thơm ngon không chê vào đâu được. Đúng là bà con ở xưởng gang thép có phúc lớn mới được ăn những món ngon như vậy!

 

Vừa trông thấy Lục Ngọc xách về nào là đồ đạc lỉnh kỉnh, toàn những thứ thiết yếu như dầu đậu nành, mắm muối, đến cả cá viên nữa. Cô chia đều chằn chặn cho cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ, phần nào ra phần nấy.

 

Đúng là hiếm ai được như vậy. Rất nhiều người sau khi dứt áo lên huyện thành rồi thì ngại dây dưa với thôn, mấy năm cũng chẳng buồn về lấy một lần, cứ như thể sợ về thôn sẽ làm mất mặt họ vậy.

 

Thế mà Lục Ngọc thì tuần nào cũng về, còn dắt theo thằng bé Tích Niên. Vừa xuống xe, thằng bé đã chạy ngay đi tìm mấy anh chị trong thôn mà chơi đùa, trông vui vẻ khôn tả xiết.

 

Nhìn vào những người khác mà xem, dân làng càng thấy nhà Lục Ngọc sống có tình nghĩa. Đúng là làm người không quên cội nguồn.