Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 409: Lối Thoát



 

Chị Hai Phó nói: “Nghe nói, trên người bác gái em đeo vàng đeo bạc lủng lẳng khắp người, trông mà phát thèm!”

 

Lục Ngọc nói: “Bác ta vốn dĩ thích khoe mẽ.” Ngày trước không có cơ hội, bây giờ có dịp rồi, cứ mặc sức mà đắc ý.

 

Chỉ là Lục Ngọc có hơi tò mò: “Rốt cuộc là thân thích nào của bác ấy lại cần tiền đến nỗi phải hỏi vay vậy chứ.”

 

Chị Hai Phó nói: “Hình như là chị họ của bác ấy, ngày trước có đi làm ăn xa, buôn bán quần áo.” Chị Hai Phó dù sao cũng ở trong thôn lâu hơn, càng hiểu rõ hơn.

 

Lục Ngọc vừa nghe đến chuyện buôn bán quần áo, liền nhớ ra, năm đó trong sách có chép lại, người thân thích kia lấy danh nghĩa buôn bán quần áo chẳng qua là một kẻ lừa đảo, căn bản là không hề có hàng họ gì.

 

Cô nói: “Nhanh chóng báo người trong thôn rút tiền về thôi.”

 

Chị Hai Phó lập tức nói: “Bây giờ người trong thôn cứ như bị tẩy não cả rồi, hễ mình nói một câu không phải là họ lại cho rằng mình đang ngăn cản đường làm ăn của họ.”

 

Lục Ngọc khẽ nhíu mày.

 

Cô biết chắc chắn người trong thôn đã bị lừa gạt rồi.

 

Mấy người thân thích ấy của bác gái vốn chẳng ai đáng tin cậy. Hơn nữa, nếu bị lừa mất một khoản tiền lớn đến vậy, thì người trong thôn sẽ xoay sở ra sao đây?

 

Sở dĩ có được chút tiền tích cóp đều là nhờ những chính sách khoán sản phẩm của thôn, giúp đời sống khấm khá hơn.

 

Tuy làm ruộng có thể giúp họ đủ ăn đủ mặc quanh năm, nhưng để tích góp được mấy trăm tệ mỗi năm thì quả là phải cật lực lắm thay. Công việc đồng áng ở thôn mình từ xưa tới giờ vốn đã vô cùng vất vả rồi.

 

Nhưng chị Hai nói cũng đúng, mọi người khó khăn lắm mới tìm được một con đường kiếm tiền, hận không thể túm lấy thật chặt, nếu phá hỏng, nói không chừng còn bị chửi ngược.

 

Lục Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, không có một cách giải quyết tốt nào.

 

Lúc về nhà vẫn luôn bức bối không vui, Phó Cầm Duy nhìn thấu nỗi niềm của vợ, ôm cô vào lòng, khẽ hỏi: “Sao vậy em? Có chuyện gì cứ trút hết ra đi!”

 

Phó Cầm Duy vốn nghĩ Lục Ngọc đang phiền lòng chuyện cửa tiệm, nhưng khi nghe cô trút hết tâm sự, sắc mặt anh cũng lập tức sa sầm, nhíu chặt đôi mày.

 

Lục Ngọc dành tình cảm rất sâu đậm cho thôn Đại Vũ, và Phó Cầm Duy cũng chẳng hề kém cạnh vợ mình.

 

Phạm Khắc Hiếu

Thuở xưa, khi anh còn đi học, toàn bộ học phí đại học đều nhờ bà con trong thôn, người năm hào, kẻ một tệ, chắt chiu góp lại. Anh hiểu rõ, đồng tiền những năm tháng ấy quý giá hơn vàng ròng.

 

Bây giờ thấy bà con trong thôn sắp bị lừa gạt, Lục Ngọc lòng như lửa đốt, bồn chồn không ngớt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Điều cô lo nhất chỉ có một: “Cản đường kiếm tiền của họ, chắc chắn sẽ rước phải điều tiếng không nhỏ!”

 

Tuy Lục Ngọc không sợ lời đàm tiếu của thiên hạ, nhưng chẳng may làm ơn mắc oán, thì thật chẳng đáng chút nào.

 

Phó Cầm Duy nói: “Trừ phi có thể tìm ra một cách kiếm tiền khác để thay thế, nếu không e là rất khó!” Bà con trong thôn u mê không tỉnh ngộ, còn cố chấp hơn mọi người tưởng rất nhiều.

 

Phó Cầm Duy dứt lời, Lục Ngọc ngẩn người ra: “Anh nói gì cơ?”

 

Phó Cầm Duy đáp: “Anh không nói gì cả.”

 

Lục Ngọc vội hỏi: “Là câu vừa nãy ấy!”

 

Phó Cầm Duy nhắc lại câu đó lần nữa, Lục Ngọc bừng tỉnh nói: “Em biết rồi! Lần trước không phải các anh nói bên trại vịt có dư rất nhiều chân vịt mà chẳng ai thèm lấy sao?”

 

Xưởng chế biến cổ vịt lớn, họ đã kết thân với tất cả các trại vịt.

 

Hiện giờ cổ vịt là mặt hàng bán chạy nhất, tiếp đến là lòng vịt, mề vịt cũng có thể tiêu thụ, nhưng duy chỉ có chân vịt là khó bán. Thịt ít lại nhỏ, mọi người đều cảm thấy không có gì để ăn.

 

Giá chân vịt vô cùng rẻ, về cơ bản chỉ có hai hào một cân, mua nhiều còn có thể trả giá.

 

Lục Ngọc biết cách làm chân vịt thật ngon, nhưng một tiệm ma lạt thang đã khiến cô bận tối mắt tối mũi rồi.

 

Tiệm ma lạt thang giờ đây ngày càng phát đạt, Lục Ngọc đã tính chuyện mở thêm chi nhánh càng sớm càng tốt.

 

Bằng không, rất nhiều thực khách ở xa muốn đến huyện chỉ để ăn một bữa phải mất một hai tiếng đồng hồ.

 

Mở chi nhánh ở nơi khác, vừa có thể kiếm thêm chút tiền, lại có thể giảm tải áp lực cho cửa hàng chính.

 

Một tiệm ma lạt thang đã đủ để Lục Ngọc xoay sở, còn hơi sức đâu mà lo toan chuyện khác.

 

Bây giờ chân vịt rẻ thế này, vừa hay có thể dùng nó để khai thác một mặt hàng mới.

 

Lục Ngọc lập tức nói với Phó Cầm Duy: “Anh đưa xe đưa em về thôn ngay bây giờ, em có chuyện cần nói với bà con trong thôn!”

 

Phó Cầm Duy không hỏi Lục Ngọc định làm gì, lập tức khởi động xe, chở Lục Ngọc về thôn.