Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 416



 

Công thức này đã được các đầu bếp danh tiếng dày công thử nghiệm hàng trăm lần, cuối cùng mới đúc kết ra tỷ lệ hoàn hảo nhất.

 

Chỉ cần tăng giảm gia vị đi một chút thôi là hương vị sẽ không còn được như ý muốn.

 

Mọi người đều đồng thanh đáp lời. Sau đó Lục Ngọc dặn Đại Tráng viết rõ ràng mọi thông tin như từng loại gia vị giá bao nhiêu, mua ở đâu, cách thức nhập hàng ra sao. Về sau, họ sẽ tự đi nhập hàng, nhưng vì số lượng người tham gia đông, nên có thể cùng nhau đặt mua chung theo lô lớn để tiết kiệm.

 

Lục Ngọc quả thực đã tính toán chu toàn mọi đường.

 

Lục Ngọc dạy bên trong, còn ngoài sân đã được che chắn cẩn thận, kín đáo.

 

Bên ngoài, một số người không tham gia vào dự án chân vịt vẫn tụ tập trò chuyện.

 

Dù không biết Lục Ngọc đang dạy những gì, nhưng ngửi thấy từng đợt mùi thơm thoang thoảng bay ra, lòng dạ ai nấy cũng ngứa ngáy khôn nguôi.

 

Họ chỉ đành tự nhủ với bản thân rằng thôi, làm chân vịt thì vất vả cực nhọc, còn cho vay tiền thì chẳng cần động tay động chân cũng có tiền lời, xét cho cùng thì họ cũng chẳng sai chút nào.

 

Đúng lúc này, bác gái Lục vừa đi đưa tiền cho chị họ về. Chị họ chưa đưa tiền dầu đậu nành ngay, bảo rằng còn phải đợi ông chủ thanh toán. Tuy vậy, chị họ cũng đã dùng hai trăm đồng bạc mua tặng bà ấy một sợi dây chuyền vàng ba gam.

 

Bác gái Lục quay về rất đắc ý.

 

Bác cả Lục nghe vậy liền cau mày hỏi: “Bà lại đưa cho chị họ bao nhiêu tiền nữa rồi? Tôi đã dặn đi dặn lại rồi, bà đừng có làm quá lên như thế! Lỡ đâu mà…”

 

Bác gái Lục nghe vậy liền gạt phắt đi, tức thì lớn tiếng: “Tôi đưa cho chị ấy đến ba nghìn đồng bạc lận! Giờ ông chẳng làm ra tiền thì bắt đầu quay ra trách tôi! Cứ đợi mà xem, sau này tôi lên tỉnh làm giám đốc, sẽ chẳng thèm dẫn cái ông già lẩm cẩm như ông theo đâu!”

 

Nói rồi bà ấy lại hớn hở ra khoe sợi dây chuyền vàng trước gương, gương mặt lộ rõ vẻ đắc ý, tự mãn.

 

Chuyện Lục Ngọc dạy mọi người làm món chân vịt kho nhanh chóng truyền đi khắp thôn.

 

Trước đây, hồi còn làm ăn tập thể, cả thôn đã từng nếm trải vị ngọt từ việc dựng lều bạt buôn bán nhỏ.

 

Bây giờ, khi hợp tác xã đã giải tán, bà con đang lo lắng không có nguồn thu, thì cơ hội này quả là quý giá!

 

Người dân thôn Đại Vũ có tư tưởng cởi mở hơn nhiều so với các thôn khác.

 

Giờ đây, tiền làm ra được bỏ thẳng vào túi mình, ai nấy đều thấy vui vẻ, phấn khởi hơn bội phần.

 

Dân làng chia làm hai ngả, một là theo Lục Ngọc học nghề, hai là gửi tiền ở chỗ bác gái Lục để lấy lãi. Dù sao thì cũng ít ai chịu giữ tiền nhàn rỗi trong tay.

Phạm Khắc Hiếu

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thế nhưng, hai bên lại không ít lần lườm nguýt, coi thường nhau.

 

Chị dâu Xuân Hoa, một trong số những người gửi tiền ở chỗ bác gái Lục, vừa thấy chị dâu Lý học xong khóa nghề trở về, liền vội vã tiến tới hỏi han: “Thế nào rồi chị?”

 

Chị dâu Lý vui vẻ đáp: “Tốt lắm cô ạ, Lục Ngọc dạy tỉ mỉ vô cùng, sau này tự tay mình làm được hết. Hơn nữa, gia vị cũng đã được cô ấy đặt mua giúp rồi, mai là có thể bày sạp bán hàng rồi đấy. Sao các cô không cùng làm luôn đi?”

 

Chồng của Xuân Hoa rất tháo vát, nếu mà chịu khó làm, chắc chắn sẽ đâu vào đấy.

 

Chị dâu Xuân Hoa bĩu môi: “Lỡ không bán được thì sao?”

 

Tính chị ta vốn lười biếng, nên đem hết tiền gửi gắm ở chỗ bác gái Lục để lấy lãi. Chị ta còn huênh hoang với mọi người, rằng những mối quan hệ của bác gái Lục toàn là ông chủ lớn, cứ để ông chủ lớn làm ra tiền cho mình thì chẳng phải sướng hơn tự mình xoay sở sao?

 

Thậm chí còn chê số tiền gửi quá ít, nếu được như bà cụ Hàn thì hay biết mấy.

 

Không cần nhọc công làm lụng mà vẫn có tiền lãi đều đặn, đi đâu mà tìm được mối làm ăn ngon như vậy chứ?

 

Bản thân chị ta chẳng coi trọng mấy cái việc buôn bán nhỏ lẻ, xoay vòng vốn bé tí này của Lục Ngọc và mấy người kia.

 

Chị dâu Lý vốn có ý tốt hỏi han, nào ngờ lại bị chị ta trào phúng thẳng mặt, tức thì xịu mặt xuống.

 

Không nói đâu xa, riêng cái nghề này thôi đã đáng giá đến năm trăm tệ rồi. Hơn nữa, ai có thể chu đáo như Lục Ngọc, ngay cả việc đi nhập gia vị cũng gọi Đại Tráng và thím cùng đi.

 

Lại còn giúp họ trả giá nữa chứ, làm gì có ai tận tình đến thế?

 

Bác gái Lục không đáng tin cậy thì đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Bà ấy lấy gì mà so bì được với Lục Ngọc cơ chứ? Chị dâu Lý còn chưa kịp nói hết câu, Xuân Hoa đã lại nói bóng nói gió châm chọc người khác rồi.

 

Chị dâu Lý tức giận đáp lại: “Cô muốn làm gì thì cứ làm, đừng có lôi người khác vào mà nói xấu!”

 

Trước đó, Xuân Hoa còn định nhịn miệng nhắc nhở, nào ngờ chị dâu Lý lại không biết phải trái, còn trách móc ngược lại, khiến Xuân Hoa đ.â.m ra cũng chẳng thèm bận tâm đến chuyện của chị dâu Lý nữa. Thôi thì, cứ chờ xem sau này ra sao vậy!

 

Thấy chị dâu Lý tỏ thái độ không mấy hòa nhã, Xuân Hoa lại nói: “Bỏ ra lắm tiền như vậy, lỡ làm ra không ra gì thì biết tính sao?”

 

Phần lớn dân làng đều đang bắt tay vào làm món chân vịt kho này. Là lần đầu tiên tự mình lập nghiệp, nên họ ghét nhất là nghe mấy lời chê bai kiểu đó.

 

Đó chẳng phải là tạt gáo nước lạnh vào mặt người ta sao? Chị dâu Lý còn chưa kịp lên tiếng, mấy người đứng cạnh đã không còn muốn nể mặt Xuân Hoa nữa, cất lời: “Cô đã thấy Lục Ngọc làm cái gì mà dở bao giờ chưa?”