Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 424



 

Bà ta đã đưa hết hai nghìn tệ cho bác gái Lục, bây giờ bác gái Lục điên rồi, cho dù có bắt bà ta đền mạng cũng chẳng lấy lại được đồng tiền nào. Tất cả mọi người đều đờ đẫn, c.h.ế.t lặng.

 

Mẹ chồng con dâu nhà họ Hàn oán trách lẫn nhau, ngay cả con trai cũng bất mãn với bà cụ Hàn. Đưa người vào bệnh viện nhưng không ai đi chăm, cứ nhìn thấy bà ta là lại nghĩ tới hai nghìn tệ đã bị lừa mất đó.

 

Cuối cùng vẫn là cô con gái đã gả chồng chăm sóc mẹ.

 

Lục Ngọc hỏi: “Những người khác thì sao?”

 

Chị ba Phó nói: “Còn có thể làm thế nào nữa, đều kéo tới nhà thờ họ Lục đòi tiền, oan có đầu nợ có chủ mà.”

 

Sau đó chị ba Phó lại thần thần bí bí nói nhỏ với Lục Ngọc: “Đi cũng như không thôi, bà ta đã thế chấp cả nhà và đất đai đi rồi, nghe đâu cảnh sát bảo, giấy tờ đó đã có hiệu lực, từ nay nhà cửa, đất đai của bà ta đều đã sang tên người khác rồi.”

 

Lục Ngọc hít một ngụm khí lạnh.

 

Tuy từng được cảnh báo, nhưng người trong thôn vẫn ôm cái tâm lý ham của lạ, muốn thử vận may. Bây giờ xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều hối hận không nguôi.

 

Lục Ngọc nói: “Em đi gặp trưởng thôn một lát.”

 

Tiêu Thái Liên nói với mấy chị dâu: “Đi xem đi, trưởng thôn cũng nổi giận lắm rồi.”

 

Lục Ngọc trực tiếp đến ủy ban thôn, trưởng thôn ngồi đó phì phèo điếu thuốc lá, gương mặt tiều tụy đi trông thấy, như thể già đi cả chục tuổi vậy.

 

Ủy ban thôn tụ tập không ít người, đều là người bị lừa tiền, nước mắt, nước mũi tèm lem, bộ dạng thảm hại.

 

Có người phụ nữ trên mặt còn hằn vết đỏ chót của bàn tay. Nhiều tiền như vậy đều mất hết, đối với mỗi gia đình mà nói, đây quả là chuyện không thể nào chấp nhận nổi.

 

Chủ nhiệm phụ nữ thấy ngày nào đám người này cũng kéo đến, trong lòng cũng dấy lên chút bực dọc: “Các vị đừng làm phiền chúng tôi nữa! Hồi ấy thôn đã hết lời khuyên nhủ mọi người đừng dốc tiền vào đó, vậy mà các vị vẫn một mực không nghe. Bây giờ trình báo công an cũng đã trình rồi, còn muốn tính toán ra sao?”

 

Mấy vị thôn dân căm phẫn đáp lại: “Vậy chúng tôi bị thiệt hại nặng nề đến thế này, lẽ nào thôn lại làm ngơ?”

 

Chủ nhiệm phụ nữ nghe vậy, lạnh giọng nói: “Khi các vị kiếm được tiền sao không nghĩ tới thôn, bây giờ thua lỗ rồi thì lại đòi thôn đứng ra đền bù sao? Mấy vị đây cũng tính toán hay thật đấy!”

 

Những người bị lừa tiền nọ liền nhất quyết đòi thôn phải bồi thường thiệt hại cho họ.

 

Thôn vẫn còn chút tài sản, đặc biệt là chiếc máy kéo vốn thuộc sở hữu của ủy ban thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nếu bán chiếc máy kéo đó đi, e rằng cũng đủ để bù đắp phần nào tổn thất cho mọi người.

 

Xuân Hoa nức nở nói với trưởng thôn: “Giờ nhà chúng tôi hết đường xoay xở rồi, tiền con cái đi học, tiền thuốc thang cho cha mẹ già, tất cả đều đã đổ hết vào đó cả. Chúng tôi biết phải làm sao đây!”

 

Chị ta muốn trưởng thôn tìm cho một con đường sống, khiến hai bên thái dương của ông trưởng thôn giật đau thấu óc.

 

Lục Ngọc vẫn đứng lặng lẽ bên cạnh. Lúc đầu mọi người không để ý đến cô, bây giờ trông thấy, liền vội vã nói: “Lục Ngọc à, cô là người có tài cán nhất cả thôn này, giờ chúng tôi biết trông cậy vào ai đây?”

 

Lời vừa dứt, đám phụ nữ lại òa lên nức nở.

 

Lục Ngọc hỏi: “Khi trình báo công an, các chú ấy nói thế nào?”

 

Vừa nhắc đến chuyện này, Xuân Hoa đã hằn học nghiến răng ken két: “Con đàn bà đó sớm đã biết thân thích của mình không đáng tin, vậy mà vẫn mượn tiền để trả lãi cho chúng tôi. Nếu báo công an sớm hơn, không chừng còn có thể lấy lại được một ít!”

 

Người bên cạnh thở dài bổ sung: “Công an cũng đành chịu, biết đi đâu mà điều tra bây giờ, đã qua nhiều ngày như thế rồi.”

 

Giờ thì chỉ còn nước tự mình gánh chịu thôi.

 

Loại chuyện lừa đảo này, công an cũng đã gặp nhiều. Nhưng đối với bà con trong thôn, đây lại là chuyện sống còn.

 

Mấy ngày nay, nhà nào trong thôn cũng ầm ĩ không ngớt. Có đôi vợ chồng thì đánh lộn, có người đòi tìm đến cái chết, lại có người rắp tâm đi tìm bà Lục để liều mạng một phen. Nói chung, chưa lúc nào ngớt chuyện.

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Ngọc chậm rãi nói: “Mọi người đừng nên quá tin tưởng người ngoài!”

 

Ngay cả những người hiểu biết về làm ăn cũng sẽ không vô cớ mà tin tưởng một ai đó đến mức dốc tiền ra cho họ như vậy.

 

Thế mà bà con trong thôn chỉ nghe mấy lời cam đoan miệng đã tin sái cổ cả rồi!

 

Nếu không phải trước đó Lục Ngọc đã hết lời can ngăn, thì e rằng phải hơn nửa thôn đều đã bị lừa gạt cả rồi.

 

Những người đang làm món chân vịt kho lúc này đều thầm thấy mình may mắn khôn xiết. May mà khi đó họ đã lựa chọn tin tưởng Lục Ngọc, giờ đây mỗi tháng có thể kiếm được mấy chục tệ, quả là tốt hơn rất nhiều so với những kẻ kia.

 

Chủ nhiệm phụ nữ bảo mọi người ra ngoài chờ, để họ có chuyện cần bàn bạc riêng.