Đám người đó căm phẫn bỏ về, Chủ nhiệm phụ nữ liền dặn thêm: “Các vị cũng đừng kéo đến đó gây sự nữa, cho dù đánh c.h.ế.t bà ta thì cũng chẳng đòi lại được đồng tiền nào đâu.”
Xuân Hoa tức giận đến đỏ mặt, nói: “Thế nhưng cục tức này, làm sao tôi có thể nuốt trôi đây?”
Chủ nhiệm phụ nữ đột nhiên nổi giận đùng đùng, đập mạnh tay xuống bàn, phát ra một tiếng vang lớn: “Cái gì mà ‘nuốt không trôi cục tức này’ chứ! Ngay từ đầu chính là các vị tự nguyện đưa tiền cho người ta. Không còn là con nít nữa, chuyện này nếu xảy ra án mạng, tất cả đều phải bị lôi ra xử b.ắ.n hết đấy!”
Đến lúc này, mọi người mới lẩm bẩm giải tán.
Khi trưởng thôn đứng dậy, thân người cũng lảo đảo. Chủ nhiệm phụ nữ vội vàng đỡ lấy ông, rồi quay sang nói với Lục Ngọc: “Từ sau khi sự việc này xảy ra, ông ấy chưa đêm nào được chợp mắt.”
Dù sao thì việc lớn đã xảy ra trong thôn, tổn thất nặng nề đến thế, con số lên tới tám nghìn tệ! Rất nhiều người vì dốc tiền vào đây mà đã phải bán cả đất ruộng. Ở trong thôn mà không còn một tấc đất cắm dùi thì coi như hết đường sống!
Điều đó khiến trưởng thôn vô cùng lao đao và khốn đốn.
Phó Cẩm Duy nói: "Hết tiền thì có thể kiếm. Đơn vị vận chuyển của cháu đang thiếu người làm, nếu những hộ kia không có công việc, ba mươi đồng một tháng bao ăn bao ở, mỗi gia đình có thể cử một người đàn ông đi!"
Phó Cẩm Duy cũng nhìn ra, những người này muốn dựa dẫm vào Lục Ngọc, nhưng anh lại không muốn để Lục Ngọc phải gánh vác chuyện bao đồng này.
Lúc đầu Lục Ngọc đã dặn họ đừng làm, nhưng họ lại không nghe theo.
Bây giờ xảy ra chuyện, lại đi khắp nơi đổ lỗi, tìm người quy trách nhiệm!
Trưởng thôn nói: "Thật sự được sao, cháu cũng đừng quá làm khó mình."
Phó Cẩm Duy nói: "Không sao, chuyện này không đáng là gì."
Phạm Khắc Hiếu
Hiện giờ việc kinh doanh của anh đã tốt hơn, các vị trí nhân sự chủ chốt bên trong không tiện tuyển người, để tránh lôi bè kết phái.
Những công việc khuân vác, vận chuyển hàng hóa này thì không thành vấn đề, người trong thôn có thể chịu khó, chắc chắn sẽ đảm đương được.
Trưởng thôn nghe vậy thì gật đầu: "Vậy thì tốt quá."
Sau đó trưởng thôn liền ra ngoài tập hợp mọi người lại, nói rõ quyết định của Phó Cẩm Duy. Những hộ gia đình đang kiệt quệ, mất hết kế sinh nhai trong thôn, nghe vậy liền chực quỳ xuống cảm tạ Phó Cẩm Duy.
Dù sao thì, ít nhiều cũng có được chút kế sinh nhai.
Thấy vậy, những người trong thôn làm ăn được cũng an ủi họ: "Lần này coi như mua một bài học, sau này tuyệt đối đừng phạm phải sai lầm đó nữa. Bây giờ chúng tôi làm chân vịt cũng cần người phụ giúp, nếu các người không ngại tiền công ít ỏi thì có thể tới đây làm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thuê một người một tháng trả mười mấy đồng, người có nhà có đất cũng có thể kiếm thêm đồng ra đồng vào.
Mọi người liền muốn hỏi Lục Ngọc có thể dạy công thức chân vịt cho họ không, nhưng Phó Cẩm Duy che chắn Lục Ngọc rất cẩn thận, họ không tìm được cơ hội nào để hỏi.
Lúc đầu đã từ chối quyết liệt, bây giờ cũng ngại ngùng mà xáp lại hỏi thẳng.
Ngay lúc này, Lục Ngọc nghe thấy tiếng mắng chửi ầm ĩ, nhìn về nơi phát ra tiếng, thì ra là nhà bác cả bên họ Lục.
Bác trai Lục và bác gái Lục lại đang đánh nhau.
Lục Ngọc thấy khắp mặt khắp người bác gái đều là vết máu, tóc tai rũ rượi, đang đánh nhau với bác trai.
Miệng bác gái Lục vẫn không ngừng chửi bới ầm ĩ.
Thể lực của phụ nữ không bằng đàn ông, bác gái Lục bị đánh tả tơi như vậy, nhưng không một ai trong thôn can ngăn.
Ai nấy đều căm ghét bà ta đến tận xương tủy, thấy bà ta bị đánh thì mừng thầm còn không hết, đâu có ai xông vào can.
Cuối cùng vẫn là trưởng thôn đích thân tới can ngăn, mới dập tắt được cơn nóng giận, nói với bác trai: "Chuyện đã thành ra thế này rồi, chú đánh tiếp cũng vô dụng thôi!"
Bà nội Lục ngồi bệt xuống đất, bắt đầu gào thét, nói mình mắt mù mới rước phải thứ của nợ phá gia chi tử, giục chúng mau chóng ly hôn.
Ai ngờ bác gái Lục lại giống như một con thú hoang giận dữ, xông tới cào bà nội Lục. Giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, nào có thể để bà ta làm loạn. Nhìn trạng thái tinh thần này của bà ta, quả thực là đã điên rồi.
Lục Ngọc nói: "Dáng vẻ bà ta thế này thì chịu làm sao được, phải đi khám bệnh."
Bác trai Lục không nói gì. Nhà ông ta vốn dĩ nghèo xơ nghèo xác, trước đây còn có được một nghìn đồng tiết kiệm.
Từ sau khi bác gái Lục lên cơn điên, còn rải tiền lung tung khắp thôn, số tiền này đều bị những kẻ xấu bụng kia cướp đi hết rồi.
Nghe nói lương thực của họ cũng đã cạn kiệt, cứ tiếp tục như vậy, một hai tháng nữa chắc chắn họ sẽ c.h.ế.t đói.
Lục Ngọc cau mày hỏi: "Sao Lục Kiều mãi không về nhà?"
Chị dâu Xuân Hoa bên cạnh tức giận nói: "Nó đã sớm theo trai bỏ nhà rồi!" Những lời này, vốn dĩ là nghe được từ miệng bác gái Lục khi bà ta lên cơn.