Nếu là trước đây, chắc chắn bà ta sẽ giấu kín như bưng chuyện này. Sau này bị điên, lúc lên cơn chuyện gì cũng nói tuốt. Mọi người nghe loáng thoáng, vậy là truyền tai nhau khắp làng.
Chị dâu Xuân Hoa nói: “Cứ ai cưới Lục Kiều là rước họa vào thân. Khi còn là con gái, cô ta đã chẳng có nề nếp gì, kết hôn xong lại bỏ con mà chạy theo tình nhân!”
Trong thôn, cô ta thuộc hạng người bị cả làng chỉ trích, tiếng xấu đồn xa.
Làm sao mà loại người đó có thể quay trở về được?
Trưởng thôn cũng chẳng muốn quản mấy chuyện vặt vãnh này.
Nhưng dù sao thì thôn cũng đã thoát nghèo, không thể để dân làng c.h.ế.t đói giữa thời buổi mới.
Ông nói với bác trai Lục: “Trước mắt, chú cứ đi trông nom đồng ruộng đã. Sau này, mỗi tháng thôn sẽ trả chú hai mươi tệ, dẫu sao cũng đủ sống qua ngày!”
Bác trai Lục từng làm cán bộ thôn, rất giữ gìn thể diện.
Ai ngờ giờ đây lại trở thành kẻ bị người đời khinh miệt.
Thấy trưởng thôn vậy mà vẫn rộng lượng cho ông một con đường sống, người đàn ông vốn cao lớn vạm vỡ cũng không kìm được, lặng lẽ dùng mu bàn tay quệt ngang giọt nước mắt chực trào: “Cảm ơn tổ chức đã tạo điều kiện.”
Trưởng thôn vỗ vai ông ta, không nói thêm lời nào.
Bà nội Lục nhìn thấy Lục Ngọc liền nói: “Dù gì cũng là dòng họ Lục cả, cháu có tiền thì giúp chúng ta một chút. Bà nội quỳ xuống xin cháu đây!”
Phó Cầm Duy đâu thể để bà lão quỳ xuống, anh vội vàng kéo bà ta dậy nói: “Bà nội, chúng cháu thực sự không có tiền. Bà đừng nói những lời như vậy nữa.”
Bà nội Lục có chút kiêng dè Phó Cầm Duy, thấy anh sầm mặt lại như sắp nổi giận liền nuốt lời vào trong, rồi bắt đầu khóc ầm ĩ.
Ước gì có thể quay ngược thời gian, bà đã không đối xử bạc bẽo với Lục Ngọc và những đứa trẻ nữa!
Bây giờ nhìn thấy con trai vô dụng của mình làm nghề chăn nuôi heo mà cuộc sống cứ thế thuận buồm xuôi gió, còn đứa con trai cả mà bà tin tưởng và kiêu hãnh nhất bây giờ lại sống đến nỗi ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Thời thế đổi thay này, nếu có thể quay ngược lại, bà ta chắc chắn sẽ không hành xử như trước nữa.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
Sự có mặt của Lục Ngọc và Phó Cầm Duy dù sao cũng đã mang lại vài cơ hội cho mọi người trong thôn.
Chỉ cần mọi người siêng năng làm ăn, tiền bạc vẫn có thể kiếm lại được.
Sau khi nói xong những chuyện này, Phó Cầm Duy lại tìm trưởng thôn để bàn bạc một số việc khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dạo này anh kinh doanh cũng kiếm được chút tiền. Trước đây nhờ có sự giúp đỡ của thôn, anh mới có thể thuận lợi học xong đại học.
Bây giờ anh hứa với người trong thôn, chỉ cần trẻ con trong thôn học tiểu học và cấp hai, toàn bộ học phí sẽ do anh chi trả.
Thời này học phí rẻ, học phí tiểu học chỉ ba tệ, học phí cấp hai chỉ sáu tệ.
Thời cuộc biến hóa quá nhanh, kiến thức vẫn là quan trọng nhất.
Trưởng thôn nghe xong vô cùng cảm động: “Thôn có cậu và Lục Ngọc là cái phúc của thôn. Tôi thay mặt toàn thể thôn dân cảm ơn hai vợ chồng các cậu.”
Phó Cầm Duy nói: “Cảm ơn thì không cần, chỉ mong các cháu nhỏ an tâm học hành là được.”
Sau đó, anh lại về nhà một chuyến, làm chút việc ở nhà họ Phó, rồi ăn bữa cơm.
Lục Ngọc đặc biệt tới nhà họ Lục một chuyến, cha mẹ Lục gần như đã chuyển ra sống cạnh chuồng heo luôn rồi, căn nhà mới mua lớn như thế bình thường đều bỏ trống.
Phạm Khắc Hiếu
Lúc Lục Ngọc tới, mẹ Lục rất đỗi kinh ngạc và vui mừng. Chuồng heo xa như vậy, mỗi khi có chuyện gì, mẹ Lục luôn là người biết cuối cùng.
Lục Ngọc kể chuyện xảy ra trong thôn cho mẹ Lục nghe.
Mẹ Lục cũng không ngớt lời suýt xoa cảm thán.
Lục Ngọc nói: “Nếu bà nội có đến nhà xin xỏ, mẹ tuyệt đối đừng mủi lòng. Lúc đầu bà ấy không cho chúng ta một con đường sống nào. Chuyện này là họ tự làm tự chịu, không liên quan tới bất cứ ai, mẹ đừng tiếp tế tiền cho bà ấy!”
Những người này giống như đỉa hút m.á.u vậy, một khi dính vào căn bản không hất ra được.
Mẹ Lục nói: “Mẹ biết rồi, mẹ sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu.”
Bây giờ ba đứa con gái của bà đều đã vào thành phố, nương tựa lẫn nhau, đây chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của bà.
Sao có thể lại qua lại với những thành phần bất hảo đó, để rồi làm tổn thương các con gái chứ.
Lục Ngọc nghe được câu này cũng thấy hơi yên tâm.
Trong thôn vẫn còn đó bao chuyện đại sự bề bộn.
Tối hôm ấy, Lục Ngọc cùng Phó Cầm Duy mới trở về huyện. Chị hai của Phó Cầm Duy vì nhớ nhà nên muốn nán lại thêm vài bữa.
Lục Ngọc về tới nhà, ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế sô pha. Ngay sau đó, cô cảm thấy một cục bông mềm mại chui tọt vào lòng.