Một đôi trai tài gái sắc đã đủ nổi bật rồi, huống hồ còn có chiếc xe hơi bóng lộn đỗ bên cạnh, không ngừng thu hút ánh mắt tò mò của mọi người. Đợi đám trẻ ùa ra, Tiểu Tích Niên lập tức nhìn thấy cha mẹ mình.
Thằng bé không nhịn được nói với cô giáo: “Đó là mẹ của em đấy ạ!” Giọng nói đầy tự hào.
Cô giáo xoa đầu Tiểu Tích Niên. Rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên, cậu nhóc chạy ùa ra, vừa chạy vừa gọi: “Cha ơi, mẹ ơi!”
Lục Ngọc vừa vươn tay, thằng bé đã nhanh chóng chui vào lòng cô.
Nói ra cũng lạ, rõ ràng Tích Niên đã lớn tướng rồi, nhưng mỗi lần chui vào lòng mẹ, thằng bé lại cứ nũng nịu như một em bé nhỏ.
Lục Ngọc hỏi con: “Hôm nay mẹ dẫn con lên tỉnh chơi, có được không?”
“Được ạ!” Thằng bé vui vẻ đồng ý ngay.
Lục Ngọc nói thêm: “Lát nữa tiện đường, chúng ta sẽ đón chị dâu và chị cả đi cùng.”
Mấy hôm nay, cũng nhờ có chị cả Lục và chị hai Phó ở bên gánh vác công việc, Lục Ngọc mới có chút thời gian rảnh rỗi.
Bình thường cửa tiệm thực sự quá bận, chẳng có lấy một phút nghỉ ngơi. Bây giờ được thảnh thơi, Lục Ngọc định đưa mọi người cùng ra ngoài chơi, thư giãn một chút.
Lục Ngọc đã nói trước với họ rồi, hai người đang ở nhà đợi sẵn.
Phó Cầm Duy lái xe về nhà, sau đó ba người phụ nữ mới lên xe.
Lục Ngọc lại nói: “May mà mỗi tuần đều có ngày nghỉ, nếu không chắc bận tối mặt tối mũi mất thôi!”
Chị hai mỉm cười: “Bận chút cũng tốt. Chị đây quen tay quen chân rồi, bỗng dưng không có việc gì làm lại thấy khó chịu trong người ấy chứ!”
Lần đầu tiên ra ngoài, họ cũng rất vui.
Bé Lục Bảo được gửi sang nhà dì hai chơi, ở đó đã có các anh chị lớn bầu bạn. Riêng con trai của chị hai Phó thì vẫn ở lại thôn.
Lục Ngọc hỏi: “Không biết anh hai có đồng ý cho chị đi không, có cần gọi điện báo một tiếng không nhỉ?”
Chị dâu liền đáp: “Không cần đâu. Chị đã nói chuyện rồi, lần này vừa hay là dịp để chị đi mở mang tầm mắt một chuyến.”
Trong lòng chị ấy còn có một suy nghĩ khác, chính là muốn xem căn nhà mà Lục Ngọc đã mua cho gia đình họ trông ra sao.
Khi mọi người đã tề tựu đông đủ, Lục Ngọc cho cô bảo mẫu nghỉ hai ngày rồi cùng người nhà xuất phát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Cầm Duy ngồi lái, Lục Ngọc ngồi ở ghế bên cạnh, còn Tiểu Tích Niên, chị hai Phó và chị cả Lục thì ngồi ở hàng ghế sau.
Đã lâu lắm rồi họ mới được ngồi ô tô, giờ đây ai nấy đều thấy mọi thứ thật mới mẻ lạ lẫm, đến nỗi quên cả say xe. Cứ thế say mê ngắm nhìn phong cảnh nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc hồ hởi nói: “Sau này, mỗi tuần chúng ta lại ra ngoài dạo chơi một chuyến nhé, vừa hay nhà mình có xe rồi!”
Chị cả Lục lắc đầu: “Ai mà ra ngoài mãi được!”
Chị hai Phó cũng góp lời: “Lần trước chị chỉ mở cửa muộn có nửa tiếng thôi, vậy mà khách hàng đã không vui rồi, còn kêu là đợi cả sáng rồi đấy!” Tất cả chỉ để được ăn một bát ma lạt thang của quán.
Món ma lạt thang của họ quả thực ngon nức tiếng, đến nỗi thường ngày chẳng có gì ăn uống tử tế, họ cũng sẽ tự nấu cho mình một bát. Vừa có rau, vừa có mì, ăn hoài không ngán.
Hiện tại, ma lạt thang bán rất chạy, chỉ có điều vẫn chưa giải quyết được khâu vận chuyển nên chỉ có thể bán được tới các thành phố lân cận. Những nơi xa hơn, Lục Ngọc không dám mạo hiểm bán, e rằng hàng sẽ bị hỏng mất.
Nhưng mà, tự nấu ở nhà thì sao mà có được hương vị thơm ngon đúng điệu như khi đến tiệm thưởng thức cơ chứ.
Mấy người cũng chẳng buồn ngủ, cứ thế mà chuyện trò rôm rả, chẳng mấy chốc đã tới địa phận tỉnh. Quả đúng là đất tỉnh có khác, cái gì cũng khác hẳn ở huyện nhà.
Vừa đặt chân tới, họ đã thấy không ít nhà cao tầng sừng sững, ngay cả những căn nhà mái bằng cũng trông oai vệ hơn hẳn những ngôi nhà ở quê họ nhiều.
Bình thường ở trong huyện hiếm khi thấy một bóng chiếc xe nào, vậy mà trên những con đường lớn ở đây, xe cộ đủ màu sắc nối đuôi nhau, trông thật hùng vĩ, choáng ngợp.
Lục Ngọc dẫn cả nhà tới siêu thị trước. Phó Chi đã dặn địa chỉ cẩn thận cho cô rồi.
Vừa đến nơi, bên trong đã đông nghịt người! Vừa bước vào đã thấy không gian rộng thênh thang, hàng hóa đầy ắp bày biện ngăn nắp trên các giá kệ, chỉ cần với tay là có thể chạm vào.
Họ được hướng dẫn lấy một cái giỏ nhỏ, muốn mua gì thì cứ thế bỏ vào giỏ là xong.
Kiểu tiếp xúc hàng hóa cận kề, tự do chọn lựa thế này, đối với người dân ở thập niên 80, cụ thể là năm 1984 mà nói, quả thực là vô cùng hiếm lạ.
Trước đây, ở các cung tiêu xã và cửa hàng mậu dịch, muốn mua gì thì phải hỏi nhân viên bán hàng. Mà nhân viên bán hàng thường chẳng mấy khi chịu lấy hàng ra cho họ xem, cứ trưng bày sau quầy kính thế thôi, mua hay không thì tùy.
Lục Ngọc rất thích thú, cảm thấy siêu thị ở đây chẳng khác mấy so với những siêu thị mà cô từng biết ở thế kỷ sau!
Chị dâu và chị cả thì đứng ngẩn cả người ra. Họ bị thu hút bởi muôn vàn chủng loại hàng hóa bày trên các giá kệ, thứ gì cũng mới lạ, chưa từng thấy bao giờ.
Ngay cả những mặt hàng giá trị cao như tủ lạnh, ti vi hay xe đạp cũng được thoải mái trưng bày ở đây, trông thật quá đỗi sang trọng và xa hoa.