Hai mươi vạn còn lại được phân bổ trở lại, tiếp tục mua vào bán ra.
Như vậy, số tiền bên trong đều là lãi, cho dù lỗ hết, cô cũng chịu đựng nổi.
Không thể lỗ tiền vốn, Lục Ngọc cầm ba mươi vạn đưa cho Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy ngạc nhiên hỏi: “Tiền này ở đâu ra thế em?”
Lục Ngọc đáp: “Tiền cổ phiếu đó anh.” Cô cũng biết xây nhà tốn kém, anh càng có nhiều tiền trong tay càng tốt.
Có số tiền này, Phó Cầm Duy như được tiếp thêm sức mạnh. Ban đầu mua đất tốn ba mươi vạn, sau đó mua vật liệu xây dựng hai mươi vạn.
Bây giờ trong tay lại có thêm ba mươi vạn, gần tám mươi vạn mang tới Thâm Quyến đều đã dồn vào tay anh.
Như vậy, cái gì cũng đủ.
Phó Cầm Duy khẽ nhìn Lục Ngọc với ánh mắt cảm động, cô ấy tuy im lặng nhưng đã âm thầm gỡ bỏ được gánh nặng lớn nhất trong lòng anh.
“Ngôi nhà này, anh nhất định sẽ xây thật tốt.”
Lục Ngọc mỉm cười: “Em tin anh.”
Sau khi gom đủ tiền, anh lập tức phát lương cho công nhân.
Những công nhân này đều tròn mắt ngạc nhiên, bởi lẽ làm việc ở đây thường là thanh toán sau, buộc họ phải theo đến cùng vì sợ không đòi được tiền.
Nhưng họ cũng cần chi tiêu, chỉ có thể động vào tiền vốn tích góp của mình. Gặp ông chủ đáng tin cậy thì còn đỡ, coi như tiền công góp vốn vậy. Còn gặp ông chủ lươn lẹo, làm quần quật cả năm không những chẳng có đồng nào mà còn lỗ ngược.
Ai ngờ, Phó Cầm Duy lại đáng tin đến vậy, nói phát lương là đúng hẹn.
Các công nhân càng thêm tin tưởng, cảm thấy mình đã chọn đúng người để theo.
Tối đó, Từ Đại Nguyên về nhà nói với vợ: “Nấu cho anh món ngon nào!” Gặp được ông chủ tốt như vậy, đương nhiên phải ăn mừng một bữa mới được.
Tiền công được phát đúng thời hạn, khi tiền tươi thóc thật nằm trong tay, khỏi phải nói họ vui mừng đến nhường nào. Vì điều này, họ mới dứt áo ra đi nơi đất khách quê người.
Buổi tối, Từ Đại Nguyên đang nhâm nhi rượu, Đại Luân cũng xuất hiện: “Không thấy cậu ở công trường là tớ biết ngay cậu đang lén lút 'chén chú chén anh' rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy anh em trên công trường không được phép uống rượu, nhưng Từ Đại Nguyên có cái tật khó bỏ là thích nhâm nhi vài chén, tửu lượng lại rất cao. Uống một chút cũng chẳng sao, nhưng là người anh lớn, anh lại ngại chén chú chén anh trước mặt mấy anh em khác, nên mỗi lần đều lén lút về nhà uống một mình.
Đại Luân là bạn nối khố từ nhỏ, biết thói quen này của bạn mình nên cũng theo tới.
Thấy vậy, chị dâu Từ vội vàng xào thêm đĩa trứng, coi như đãi khách.
Hai người vừa ăn vừa uống, Từ Đại Nguyên nói: “Phó tổng đúng là quý nhân của đời tôi!” Bây giờ nhà còn chưa xây xong, chỉ nhìn vật liệu đã biết công trình sau này chắc chắn không tầm thường.
Đại Luân cũng thở dài cảm thán: “Làm nhà bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy căn nào có chất lượng tốt đến vậy. Tôi định sau khi dự án này hoàn thành, cũng sẽ tậu một căn ở đây.”
Suốt bao năm nay, đã chứng kiến không biết bao nhiêu căn nhà “bã đậu” kém chất lượng, vừa gặp được loại nhà vật liệu tốt thế này, họ thực sự ưng ý vô cùng.
Anh còn nói đám anh em trên công trường cũng rỉ tai nhau muốn mua đấy.
Từ Đại Nguyên nói: “Phó tổng vừa trẻ tuổi đã có bản lĩnh thế này, thật đáng nể!” Anh ấy đã nghe ngóng, Phó Cầm Duy chỉ có một người vợ duy nhất, điều này càng khiến anh ấy thêm kính trọng. Dù sao khi ra ngoài làm việc, người có chút địa vị, chút tiền thì khó lòng giữ mình, kiểu gì cũng tòm tem bên ngoài.
Loại người đó cứ như phải chinh phục được vài ba bóng hồng mới chứng tỏ được "đẳng cấp" của mình vậy. Nhân phẩm của loại ông chủ như vậy, anh khinh ra mặt. Đại Luân nói: “Cậu thế này thực sự không thích hợp với cái chốn 'lăn lộn' bên ngoài này đâu, cậu thẳng tính quá rồi đấy.”
Chị dâu Từ ở bên cạnh chen vào: “Giờ ông ấy sùng bái Phó tổng lắm rồi, tôi thấy cứ như thiếu điều quỳ lạy người ta đến nơi ấy!”
Từ Đại Nguyên nói: “Cậu ấy là quý nhân của đời anh!” Nghĩ ngợi một chút, thực sự không biết báo đáp ơn nghĩa này ra sao, anh nói: “Hay là em làm bạn với vợ Phó tổng, để cô ấy bớt buồn, hoặc có việc gì thì tiện tay phụ giúp luôn!”
Đàn ông tụi anh hợp cạ, phụ nữ tụi em cũng có thể vui vẻ với nhau mà.
Chị dâu Từ theo anh cũng chẳng dễ dàng gì, bao năm vẫn quanh quẩn nơi xó xỉnh này.
Chị dâu Từ ừm một tiếng, nói: “Được!”
Ngày hôm sau, khi chị dâu Từ tìm được Lục Ngọc, lại không dám tin vào mắt mình.
Phạm Khắc Hiếu
Từ Đại Nguyên cũng chẳng kể vợ Phó tổng lại trẻ trung xinh đẹp đến thế.
Lục Ngọc đang tính sổ, thấy có người đến, vội vàng cất sổ vào tủ nhỏ rồi hỏi: “Chị là…?”
Chị dâu Từ ngập ngừng đáp: “Chị là vợ của Từ Đại Nguyên, muốn tới xem thử có chỗ nào cần giúp đỡ không ạ!” Dù chỉ vài câu xã giao cũng khiến chị ấy lúng túng vô cùng.