Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 68



 

Tôi Có Người Chồng Tốt Như Anh Ấy, Sao Phải Giành Người Của Chị?

 

Bác gái Lục nghe vậy, trong lòng nào còn có điều gì không hiểu nữa.

 

Lý Dục Tài chẳng những không ưa cô ta, mà còn vô cùng chướng mắt. Họ ngồi xe đường xa đến vậy, một ngụm nước cũng chưa kịp uống, vừa đến đây lại bị người thành phố châm chọc. Bác gái Lục cũng không giữ được vẻ bình thản trên mặt.

 

Không cách nào nói lý được với Lý Dục Tài, mụ đành quay sang cạnh khóe Lục Kiều: “Đi thôi, không nghe người ta nói còn ở lì đây làm gì? Cứ như thể đây là đất thiêng gì vậy, hứ!”

 

Lý Dục Tài tức giận, nói: “Mời các người lập tức rời khỏi.”

 

Phạm Khắc Hiếu

Ngay lúc này, đám thanh niên không mua được cổ vịt của Lý Dục Tài đều chạy tới. Họ đều là những chàng trai trẻ tầm đôi mươi, có chút bốc đồng, không nhận ra bên này đang nổi sóng ngầm, lớn tiếng nói: “Ồn ào náo nhiệt thế ta.”

 

Sau đó, họ tiến vào trong nhà và nói: “Cậu nói xem món vịt của Lục Ngọc làm kiểu gì mà ngon đến vậy, hôm nay lại chẳng mua được.”

 

Lục Kiều cực kỳ nhạy cảm với cái tên Lục Ngọc. Từ sau khi tráo dâu, giống như vận may của cô ta cũng bị hoán đổi luôn vậy.

 

Mỗi lần cô ta thê thảm, Lục Ngọc lại ngày càng tốt đẹp, không ít người trong thôn bàn ra tán vào.

 

Lục Kiều từng nghĩ, đợi sau khi cưới Lý Dục Tài về thành phố, cô ta sẽ khiến Lục Ngọc phải câm nín. Nào ngờ, người chồng chu đáo của kiếp trước giờ lại trở nên xa lạ, lạnh nhạt đến vô tình.

 

Lục Kiều như phát điên, chẳng màng đến xung quanh còn có ai, thốt thẳng ra lời: “Hay lắm, chẳng trách không cho tôi vào, có phải anh đã thay lòng đổi dạ thích Lục Ngọc rồi không? Thôi hi vọng đi, Lục Ngọc đã kết hôn rồi!”

 

Nói xong, cô ta khóc lóc chạy đi. Trước đây Lục Kiều từng mất tích, bác gái Lục thấy sự việc nghiêm trọng, vừa thấy cô ta muốn bỏ đi, liền vội vàng đuổi theo.

 

Trước khi đi, mụ còn không quên đòi lại hai chai rượu đã tặng.

 

Bỏ lại đám người nhà họ Lý đưa mắt nhìn nhau. Đám bạn của Lý Dục Tài nói: “Chuyện gì thế này?”

 

Lý Dục Tài nói: “Tôi cũng chẳng rõ, có lẽ cô ta bị ấm đầu rồi.”

 

Lục Ngọc mua rất nhiều bộ vịt tươi, xoa tay hăm hở muốn làm một vố lớn. Lúc đi đường, tâm trạng cô cứ thế bay bổng, Phó Cầm Duy thấy cô vui vẻ như vậy cũng không nói gì thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cả người lẫn hàng hóa được chở về nhà trên chiếc xe ba bánh. Trên đường đi, Lục Ngọc còn có thời gian ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường.

 

Lúc sắp vào thôn, chiếc xe ba bánh bị Lục Kiều chặn lại.

 

Lục Kiều nhìn thấy Lục Ngọc liền nổi trận lôi đình.

 

Vốn dĩ Lục Ngọc cái gì cũng thua kém cô ta, bây giờ lại hơn cô ta, điều này khiến cô ta vô cùng bức bối. Lúc về nhà còn bị mẹ mắng cho một trận.

 

Nhìn thấy Lục Ngọc ở cùng Phó Cầm Duy, đôi trai tài gái sắc sánh đôi khiến lòng cô ta càng khó chấp nhận, sự đố kỵ méo mó trong lòng bùng lên. Cô ta xông tới nói với Phó Cầm Duy: “Anh biết cô ta đã làm gì không? Cô ta lén lút dụ dỗ Lý Dục Tài đó!”

 

Lục Ngọc tức giận: “Chị bị gì thế? Tự dưng lại bôi nhọ tôi?”

 

Cô căn bản đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn Lý Dục Tài, theo cô thấy, anh ta vĩnh viễn không thể nào sánh bằng Phó Cầm Duy.

 

“Sao, nói trúng tim đen của cô rồi à? Có gan làm mà không có gan nhận? Nếu không phải cô câu dẫn anh ấy, sao bạn bè của anh ấy lại nhắc tới cô?” Lục Kiều vô cùng phẫn nộ.

 

Sau đó, cô ta còn hùng hồn nói: “Nếu đã kết hôn rồi thì nên giữ bổn phận. Cớ gì lại tranh giành người của tôi?”

 

Lục Kiều quá tức giận. Trong lòng cô ta, bản thân mình chính là người xui xẻo nhất trên đời.

 

Người cô ta thích không thèm ngó ngàng đến cô ta, thế mà lại có ấn tượng rất tốt với Lục Ngọc, dựa vào đâu chứ? Rõ ràng cô ta mới là người trọng sinh kia mà!

 

Những lời Lục Kiều thốt ra khiến Lục Ngọc thoáng sững sờ. Cô nói: “Hóa ra chị thích anh ta à?”

 

Lục Ngọc lập tức hiểu ra cô ta đã ngồi xe đi đâu. Cô nhàn nhạt nói: “Tôi và Phó Cầm Duy đã là vợ chồng rồi. Tôi có người chồng tốt như anh ấy, sao phải giành đồ của chị? Chị cũng đừng quá đề cao bản thân.”

 

Lục Kiều còn chưa kết hôn, lại dám công khai bàn tán chuyện trai gái, hơn nữa lại ngay trước mặt Phó Cầm Duy, Lục Ngọc thật sự thấy ngượng thay cho cô ta.

 

Lục Kiều dù sao cũng là người trọng sinh, cớ sao lại hành xử ngốc nghếch đến thế chứ?