Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 96: Máu Mủ Tình Thâm



 

Lục Ngọc xách hai hũ đào ngâm đến bệnh viện, mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Lục Bình đang được mẹ đút cho uống nước.

 

Đôi mắt Lục Ngọc sáng rỡ, hỏi: “Chị cả tỉnh rồi ư?”

 

Vành mắt mẹ Lục đỏ hoe, nhìn thấy Lục Ngọc tới, bà sụt sịt nói: “Tối hôm qua con bé đã tỉnh rồi. Bác sĩ nói phổi của chị cả con bị tổn thương, còn chưa thể nói chuyện. Mẹ bảo con gái hai về nghỉ ngơi, ấy vậy mà con bé vẫn nhất quyết không chịu đi!”

 

Quả không hổ danh là m.á.u mủ cùng một mẹ sinh ra, đến lúc hoạn nạn, vẫn chỉ có chị em ruột thịt là chỗ dựa vững chắc nhất.

 

Đứa cháu gái nhỏ, vốn thân thiết với Lục Ngọc, thấy cô liền chạy tới. Lục Ngọc âu yếm xoa lên má con bé nói: “Xem dì út mang cho con cái gì này?”

 

Mẹ Lục nhìn thấy liền trách: “Tốn tiền mua cái này làm gì, đào ngâm hũ đắt tiền lắm, lại còn khó mua, mau trả lại đi thôi con.”

 

Lục Ngọc nói: “Trả lại làm gì, cứ giữ lại mà ăn. Là con rể mẹ mua tặng chị cả, chút tấm lòng của nó đó mà.”

 

Mẹ Lục nghe vậy, cảm khái thở dài: “Tuy con với thằng bé ở bên nhau là do duyên trời xui khiến, nhưng đúng là một mối lương duyên tốt đẹp. Thằng Tiểu Phó đã giúp đỡ gia đình mình không ít đâu!”

 

Lục Bình nhìn Lục Ngọc cũng có chút kích động: “Tiểu Ngọc.” Giọng của chị ấy khản đặc, yếu ớt, nghe như tiếng gió rít qua khe cửa, vừa mở miệng lại ho sù sụ một hồi.

 

Lục Ngọc vội vàng tiến đến, đặt hũ đào sang một bên, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của chị cả gọi: “Chị cả.”

 

Sau khi tỉnh dậy, Lục Bình đã nghe mẹ Lục kể, cũng nhờ có Lục Ngọc tìm rất nhiều người đứng ra, mới có thể bắt Tiết Thắng Lợi áp giải về đồn công an. Nếu không, với thái độ bao che dung túng của làng Tiết Gia, tuyệt đối sẽ không đời nào để người ngoài dẫn Tiết Thắng Lợi đi dễ dàng như vậy.

 

Tính tình của Lục Bình hiền lành nhất trong ba chị em gái, gặp chuyện gì cũng nhịn cho qua. Trước đây bị đánh cũng chỉ nghĩ nhịn một tiếng là mọi chuyện êm xuôi. Dù sao chị ấy còn có con thơ.

 

Nào ngờ Tiết Thắng Lợi lại là một tên súc sinh không bằng cầm thú, sau khi có nhân tình, liền kiếm cớ đánh đập chị ấy. Thậm chí ngay cả con cũng đánh, việc này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của chị ấy. Lục Bình bị đánh tới ngất xỉu, suy nghĩ cuối cùng chính là con.

 

Chị ấy không sợ chết, sống cuộc đời khiếp nhược như chị ấy, c.h.ế.t có khi lại thanh thản hơn. Nhưng chị lại sợ hãi con không có ai chăm sóc. Tên cặn bã đó đã mấy lần ra tay hiểm ác đánh con bé. Nếu chị ấy chết, con cũng không sống lâu được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng khi làm mẹ thì lại trở nên mạnh mẽ vô cùng. Chị ấy đã đấu tranh tới hơi thở cuối cùng, mở mắt lần nữa đã nằm ở bệnh viện rồi. Mẹ Lục thì khóc cạn cả nước mắt, vẫn là đứa em gái thứ hai đã kể rõ ngọn ngành sự tình, thì ra gia đình bên ngoại đã lo liệu tất cả mọi chuyện.

 

Lục Bình lại muốn khóc, cha mẹ và hai em gái của chị vốn đều là những người hiền lương, vậy mà vì chuyện của chị mà tất cả mọi người trong nhà đều nổi trận lôi đình. Đứa em gái thứ hai thì nói dù có liều mạng cũng phải xử lý nhà họ Tiết cho ra ngô ra khoai. Đứa em gái thứ ba thì đã trực tiếp đưa người của gia đình tới đồn công an, còn nói sẽ tố cáo Tiết Thắng Lợi tội cố ý gây thương tích nghiêm trọng, thậm chí là tội g.i.ế.c người.

 

Có người đứng ra làm chỗ dựa, sự ấm áp tình thân này, làm sao có thể không khiến chị ấy cảm động đến rơi nước mắt đây?

 

Lục Ngọc nói: “Chị cả, nhà họ Tiết thật sự không có tình người, phải bắt hắn ta trả cái giá xứng đáng. Nhưng không cần phải liều mạng một sống một còn với loại cặn bã như hắn ta, mẹ đã nói rồi, mẹ ủng hộ chị ly hôn với hắn ta!”

Phạm Khắc Hiếu

 

Thời ấy, hiếm ai dám ly hôn, cha mẹ chị lại là những người nặng nề tư tưởng, việc đưa ra quyết định đó thật sự là một điều phi thường.

 

Cha mẹ thật lòng thương yêu chị cả Lục Bình.

 

Lục Bình muốn nói chuyện, nhưng chỉ cần chị ấy cất lời là lại ho sặc sụa. Mỗi lần ho, toàn thân đều đau nhức, nên người nhà không cho chị nói nhiều.

 

Chị cả Lục cố gắng ngồi dậy, run rẩy đưa tay chỉ ra phía cửa.

 

Lục Ngọc nhìn mà không hiểu ý chị.

 

Giọng nói nhỏ nhẹ của cháu gái chị cả vang lên: “Mẹ cháu muốn xuất viện ạ.”

 

Lục Ngọc thấy sống mũi cay xè. Cô làm sao có thể không biết chị cả đang lo lắng tốn tiền chứ, liền vội nói: “Mặc kệ tốn bao nhiêu cũng phải chữa khỏi bệnh đã.”

 

Năm nay chị cả mới ba mươi ba tuổi, vẫn còn trẻ lắm. Nếu chỉ vì vài ba chục, năm chục đồng mà không chịu chữa, sau này để lại di chứng, bệnh tật đeo đẳng cả đời thì sao!

 

Lục Ngọc tiếp tục khuyên nhủ chị ấy vài câu. Rất nhanh sau đó, chị hai Lục quay lại, vừa thấy Lục Ngọc đã nói: “Tiểu Ngọc, hôm qua chị cả tỉnh lại đã muốn gặp em ngay. Chị ấy biết ơn em nhiều lắm.” Hôm qua chị cả Lục không thể nói được, đành phải viết chữ ra tay.