Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 209: Trước giờ bắt đầu



Editor: Moonliz

Trước khi trận chung kết cuộc thi Tam Pháp Thuật chính thức diễn ra, các thí sinh được gặp mặt gia đình mình.

Lần này, vì Sirius Black đã được rửa sạch oan khuất, nghiễm nhiên chú ấy đến Hogwarts với tư cách là người giám hộ của Harry.

Điều này khiến Harry cực kỳ vui sướng, thậm chí những cảm xúc khó chịu do bài báo bôi nhọ của Nhật báo Tiên tri cũng tan biến.

Harry dẫn chú Sirius đi dạo khắp lâu đài, đến trưa thì cùng nhau vào Đại Sảnh Đường dùng bữa.

So với lần gặp trước, tinh thần của chú Sirius có vẻ khá hơn, trông chú ấy cũng phong độ hơn vài phần.

Trong năm qua, dù liên tục bị Bộ Pháp thuật gây khó dễ và bận rộn truy tìm tung tích của Peter Pettigrew, chú Sirius vẫn dành thời gian thỉnh thoảng viết thư cho Harry. Tuy nhiên, phần lớn thời gian, hầu như chú ấy bặt vô âm tín.

Có lẽ để ủng hộ tinh thần cho Harry, hôm nay chú Sirius diện một bộ vest khá thời thượng và lịch lãm. Tóc dài xoăn đen được chải chuốt gọn gàng, toát lên vẻ phong trần lười biếng. Kết hợp với gương mặt điển trai, chú ấy thu hút không ít ánh nhìn.

"Rita Skeeter toàn viết nhảm. Dạo trước Bộ Pháp thuật cứ quấy rầy chú mãi, chẳng có thời gian để xử lý cô ta. Nhưng giờ họ đang bận điều tra vụ mất tích của Barty Crouch, chẳng ai còn để ý đến chú nữa. Cứ đợi đấy, chú sẽ không để yên cho Rita Skeeter bịa đặt lung tung đâu."

Khi Esther đi ngang qua bàn Gryffindor để về chỗ ở bàn Hufflepuff, cô tình cờ nghe được chú Sirius nói với Harry.

Cô liếc nhìn chú Sirius một cái theo bản năng nhưng không có ý định dừng lại. Tuy nhiên, chú Sirius đã gọi cô lại:

"Chào cháu, ngôi sao của Hufflepuff."

Esther đành dừng bước, quay lại nhìn chú Sirius đang có vẻ mặt trêu chọc.

Đã lâu rồi không ai gọi cô bằng biệt danh đó, nghe lại khiến cô có hơi ngượng ngùng.

Vì đã bị gọi lại, Esther không tiện lẳng lặng bỏ đi. Cô miễn cưỡng lên tiếng chào: "Chào ngài Black. Dạo này sức khỏe thế nào ạ?"

Đi cùng Esther đến dùng bữa trưa là Ariana, bạn học chung lớp môn Muggl học. Lý do cô ấy chọn môn này là vì nghĩ mình vốn sống trong thế giới Muggle, học chắc chắn sẽ rất dễ.

Nhưng thực tế chứng minh cô ấy đã nhầm.

Cũng giống như phù thủy thấy Muggle kỳ quặc, trong mắt Muggle, phù thủy cũng chẳng kém phần lạ lùng.

Lúc này, Ariana tò mò quan sát chú Sirius, nhưng không xen vào cuộc trò chuyện.

"Tôi vẫn khỏe, nhưng không biết cháu thì sao? Nghe nói gần đây cháu gặp chút rắc rối, đúng là không may mắn." chú Sirius mỉm cười nói.

Harry kéo nhẹ tay áo chú Sirius, dường như cảm thấy chú ấy nói chuyện quá thẳng thắn.

Tuy nhiên, Esther không để tâm. Cô thành thật xin lỗi chú Sirius: "Rất xin lỗi, cháu đã làm hỏng tấm Bản đồ Đạo tặc mà chú cho mượn. Chú có thể sửa lại được không? Nếu không sửa được, cháu sẵn sàng bồi thường."

"Sao? Khá khó sửa đấy." Chú Sirius đáp: "Nhưng không cần cháu phải bồi thường đâu."

Là người thừa kế gia tộc Black, một gia tộc cổ xưa với lịch sử lâu đời, dù nhân khẩu đã thưa thớt, gia tộc vẫn sở hữu khối tài sản đáng kể. Chú Sirius không hề thiếu tiền.

Chú Sirius nhìn mái tóc vàng óng rực rỡ cùng gương mặt tươi sáng của Esther, không khỏi cảm thán: "May mà cháu giống mẹ mình. Nếu cháu mà giống cha, chắc chắn tôi sẽ bắt cháu bồi thường đấy."

Có tin sốt dẻo!

Esther mắt sáng rực lên, hỏi: "Chú biết cha mẹ cháu ạ?"

Chú Sirius gật đầu: "Tất nhiên, chúng tôi học cùng khóa. Mặc dù không cùng nhà, nhưng lúc đó cha cháu khá nổi tiếng đấy, vì tính khí nóng nảy khét tiếng. Ngày đó, tôi từng muốn đánh ông ấy một trận suốt một thời gian dài."

Nghe chú Sirius nói vậy, Harry kéo tay áo chú ấy lần nữa, ánh mắt nhìn Esther thoáng chút lúng túng.

Nhưng Esther không hề tức giận, ngược lại còn phấn khích hơn trước. Nếu không phải vì tình huống không phù hợp, cô thực sự muốn nghe chú Sirius kể thêm.

"Thôi được rồi, không nói nữa. Đi ăn trưa đi."

Nhận được tín hiệu từ Harry, chú Sirius kết thúc câu chuyện và chào tạm biệt Esther.

Khi hai cô quay lại bàn của Hufflepuff, Ariana mới ghé tai nói nhỏ với Esther: "Đó là Sirius Black à? Đẹp trai thật đấy, nhưng dáng vẻ thì đúng kiểu dân ăn chơi phong lưu."

Các học sinh Hufflepuff khác cũng tò mò vây quanh. Họ đã nghe nhắc đến Sirius suốt từ năm học trước, nên vừa hiếu kỳ về chú ấy vừa muốn tìm hiểu câu chuyện.

Chỉ có Ernie là khác biệt, anh ấy chỉ lo Esther có ăn ngon miệng không. Đặc biệt, anh ấy đã để dành một đĩa thịt nướng mà cô yêu thích nhất.

Cha mẹ của Cedric cũng đã đến. Có thể thấy họ rất tự hào về con trai mình, đang trò chuyện vui vẻ với các học sinh nhà Hufflepuff khác.

Buổi chiều

Sau bữa trưa, Esther còn một tiết Số học huyền bí. Trong cả phòng ký túc xá, chỉ mình cô chọn môn này, nên mỗi lần đi học cô đều đi một mình.

Do tối nay có trận thi đấu, tiết học này là buổi cuối cùng trong ngày.

Khi Esther bước nhẹ trên đường về sau giờ học, cô bắt gặp Draco đang đứng đợi với vẻ mặt đầy bất mãn.

Chuyện Draco thường xuyên xuất hiện xung quanh cô một cách bất ngờ đã trở nên quen thuộc với Esther.

Cô không hề ngạc nhiên, thậm chí còn tranh thủ lúc không có ai, ôm lấy hắn một cái.

"Lâu rồi không gặp, Draco."

Dù thực tế họ vừa mới gặp nhau trong bữa trưa.

Esther khẽ hít một hơi, rồi ngẩng đầu lên nói: "Em ngửi thấy mùi bánh ngọt, có phải anh đã lén ăn bánh mà không chia cho em không?"

Draco bất đắc dĩ thở dài: "Đó là do Goyle vừa làm dính vào áo anh. Thôi bỏ đi, giải thích với em cũng chẳng ích gì. Em có thể ngừng nghĩ về đồ ăn được không?"

Esther cười hì hì, bước ra khỏi vòng tay của hắn: "Được rồi, anh tìm em có chuyện gì?"

Nghe vậy, Draco mới nhớ ra mình đang tức giận, lập tức nghiêm mặt: "Hôm nay em nói chuyện với Black à? Hai người đã nói gì? Trông em có vẻ vui lắm."

Esther khó hiểu nhìn hắn, thầm nghĩ: Bình thường mình nói vài câu với Harry thì hắn ghen cũng được đi, sao giờ nói chuyện với ông cậu của hắn mà hắn cũng ghen vậy?

"Chỉ chào hỏi rồi nhắc đến cha em một câu thôi." Esther thật thà đáp.

Draco nhíu mày: "Em đừng quá thân thiết với ông ta. Dù ông ta không phải kẻ giết người máu lạnh, nhưng cũng chẳng phải người tốt. Em quên chuyện cuối năm ngoái, em vô tình bị cuốn vào cuộc đấu đá của họ và bất tỉnh rồi à?"

Hả? Thực tế cô ngất là do giáo sư Snape ra tay cơ mà.

Esther nuốt câu này xuống, chỉ âm thầm gật đầu.

"Được rồi, em biết rồi." Cô nói với Draco: "Anh đừng lúc nào cũng cau có như thế, giận dữ nhiều sẽ nhanh già lắm. Nghĩ mà xem, đến lúc đó em vẫn là thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, còn anh thì đã thành ông chú trung niên đầy nếp nhăn, buồn cười chết mất!"

Khóe môi Draco giật nhẹ: "Thực ra, em không thấy bản thân cũng rất hay nổi giận hay sao?"

...