Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 210: Vẫn không thoát khỏi diễn biến ban đầu (???)



Editor: Moonliz

Bữa tối trong Đại Sảnh đường còn phong phú hơn bữa trưa, nhưng khi thời gian bắt đầu trận đấu càng đến gần, Esther cảm thấy bữa ăn mất hết hương vị.

Cô chỉ ăn miễn cưỡng vài miếng rồi không thể nuốt nổi nữa.

Khi thời gian ăn tối kết thúc, tất cả mọi người đều đến sân Quidditch, nơi đã được biến đổi thành một mê cung khổng lồ.

Các học sinh lần lượt ngồi vào chỗ của mình. Sau đó, các giáo sư McGonagall, "Moody", Hagrid, và Flitwick đứng ở bốn góc để tuần tra, phòng trường hợp các đấu thủ cần cứu trợ, họ có thể đến kịp thời.

Esther liếc nhìn khán đài nhưng không thấy bóng dáng của giáo sư Snape.

Ông ấy đã vào trong rồi sao?

Cô không hề biết chắc chắn.

Bốn quán quân lần lượt bước vào mê cung, bóng dáng họ bị bóng tối nuốt chửng, khiến mọi thứ trở nên không thể đoán trước.

Esther lo lắng nắm chặt tay, vô tình bắt gặp ánh mắt của cụ Dumbledore. Vị hiệu trưởng già dặn và uyên bác dường như nhận ra sự lo âu ẩn sau vẻ ngoài điềm tĩnh của cô, cụ khẽ gật đầu trấn an, ra hiệu cô yên tâm.

Nhưng cho đến phút cuối cùng, Esther vẫn không thể thư giãn nổi.

Cô ngồi cứng đờ, gương mặt không biểu cảm, chăm chú nhìn về phía trước.

Từ lúc bốn quán quân bước vào mê cung, ban đầu mọi người còn có thể nghe được vài tiếng động. Nhưng theo thời gian, những âm thanh đó cũng dần biến mất.

Trước một mê cung đen ngòm, không nhìn thấy gì, sự phấn khích của mọi người dần tan biến, thay vào đó là cảm giác nhàm chán khi chờ đợi.

Thậm chí có hai học sinh nhà Ravenclaw đã lấy bài tập ra ôn luyện ngay tại chỗ, bởi kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, từng giây phút đều rất quý giá.

Khi bầu không khí đang chìm trong sự buồn tẻ, bỗng có tiếng hét chói tai vọng ra từ mê cung, lan xa trong màn đêm, lờ mờ lọt vào tai các học sinh.

"Hình như tớ vừa nghe thấy tiếng hét? Là tiếng của Fleur phải không?"

Ernie thì thầm với Justin.

Justin gật đầu với vẻ nghiêm trọng: "Tớ cũng nghe thấy. Trong bốn quán quân, chỉ có Fleur là con gái, nên chắc là tiếng của cô ấy. Nhưng không thấy cô ấy bắn tín hiệu cầu cứu, không biết là cô ấy đã thoát khỏi nguy hiểm hay là..."

Anh ấy không nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu ý nghĩa còn lại.

Cuộc thi Tam Pháp Thuật từng xảy ra nhiều vụ tử vong trong lịch sử. Liệu lần này có ai phải hy sinh không?

Esther nhìn thấy mẹ và em gái của Fleur, sắc mặt họ đã trắng bệch, lo lắng không nguôi cho Fleur. Nhưng khi trận đấu chưa kết thúc, họ không thể làm gì để ngăn cản.

Thời gian trôi qua từng phút một, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Esther, tim cô đập ngày càng nhanh. Cô bắt đầu cảm thấy mọi thứ có lẽ không thể dễ dàng thay đổi như mình tưởng.

Cảm giác này đạt đỉnh điểm khi giáo sư Snape xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng.

Cô cảm thấy tim mình trĩu xuống, toàn thân mềm nhũn, suýt nữa không thể ngồi vững.

Cô nhìn thấy giáo sư Snape đang nghiêm nghị nói điều gì đó với cụ Dumbledore. Gương mặt vốn bình thản của cụ lập tức biến đổi. Cụ nhìn về phía Esther, ánh mắt có hơi áy náy.

Sau đó, cụ đứng lên.

Các học sinh đang nhàm chán chờ đợi lập tức quay sang nhìn cụ Dumbledore.

Cụ mỉm cười nhẹ nhàng nói với họ: "Xin lỗi, tôi có việc cần rời đi một lát. Nhưng yên tâm, trước khi trận đấu kết thúc, tôi sẽ quay lại để chúc mừng quán quân giành chiến thắng."

Có lẽ vì cụ tỏ ra quá bình tĩnh, nên không ai cảm thấy điều gì bất thường.

Esther cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cô cũng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Ess? Em đi đâu thế?"

Ernie nhìn cô với vẻ nghi ngờ.

Cô nặn ra một nụ cười: "Chán quá, em định về lấy bài tập ra làm cho đỡ buồn."

Ernie cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng trong ánh sáng tối mờ, anh ấy không nhận ra cụ thể điều gì khác thường.

Anh ấy chỉ gật đầu, nói: "Vậy khi quay lại, nhớ mang ít đồ ăn vặt cho anh nhé."

Esther gật đầu, chạy chậm rời khỏi và biến mất trong màn đêm.

Khi tới khu vực bên ngoài lâu đài, cô chỉ tìm thấy giáo sư Snape.

"Vậy thưa giáo sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thầy không ngăn được người khác chạm vào Chiếc Cúp đúng không?"

Cô hỏi, thở hổn hển, giọng nói còn mang theo chút run rẩy.

Sắc mặt của giáo sư Snape cực kỳ khó coi, còn nhợt nhạt hơn bình thường, và cơ thể ông ấy thoang thoảng mùi máu tanh nhè nhẹ.

Esther có thể chắc chắn rằng ông ấy đã bị thương, nhưng vì mặc áo choàng đen, nên cô không thể xác định vết thương bằng mắt thường.

"Tôi đã theo sát Moody giả, nhìn hắn ta dùng Lời nguyền Độc đoán khống chế Krum đánh ngất Fleur. Khi hắn ta chuẩn bị ra tay với Diggory, Potter xuất hiện. Hai người họ hợp sức làm ngất Krum, sau đó lại chia ra," giáo sư Snape thuật lại mọi chuyện một cách lạnh lùng.

"Lúc đó tôi đã tấn công Barty Crouch Jr. cải trang thành Moody, đánh ngất hắn ta. Sau đó, tôi định đánh ngất Diggory để đảm bảo Quán quân cuối cùng chỉ có thể là Potter."

Nói đến đây, trên gương mặt giáo sư Snape thoáng hiện chút cảm xúc phức tạp, ông ấy tiếp tục: "Nhưng ai ngờ rằng đúng vào thời điểm quan trọng, Barty Crouch Jr. lại đứng dậy. Tôi dám chắc đòn tấn công của mình đủ khiến một người hoàn toàn mất khả năng di chuyển. Tôi không biết hắn ta dựa vào sức mạnh gì để đứng dậy, nhưng hắn ta đã phát hiện ra tôi và bắt đầu tấn công."

"Vậy nên thầy bị hắn ta cầm chân, và khi cuối cùng thoát ra được, Harry và Cedric đã cùng nhau chạm vào Chiếc Cúp rồi, đúng không?"

Esther nhẹ nhàng suy đoán phần diễn biến còn lại.

"Đúng vậy." Giáo sư Snape trả lời ngắn gọn, giọng cứng nhắc.

Vòng đi vòng lại, cốt truyện vẫn quay về đúng nguyên tác. Cô không trách giáo sư Snape hay cụ Dumbledore, nhưng trong lòng vẫn thấy mất mát.

Phải chăng sức mạnh của cốt truyện lớn đến mức như vậy? Cô chỉ có thể thay đổi một vài chi tiết nhỏ nhặt, nhưng không thể thay đổi vận mệnh của mọi người sao?

"Nhưng mà..."

Giáo sư Snape nhìn sắc mặt tái nhợt của Esther, nói: "Chúng ta đã sớm biết về thủ đoạn của Barty Crouch Jr. trên Chiếc Cúp, nên cụ Dumbledore cũng đã có những chỉnh sửa nhỏ. Nếu không có gì bất ngờ, hiện giờ cụ đã xuất hiện bên cạnh Potter và những người khác."

Nhưng cái chết của Cedric chỉ diễn ra trong tích tắc. Dù bây giờ có đuổi theo cũng có lẽ đã muộn rồi.

Cảm giác thất bại sâu sắc quét qua toàn bộ cơ thể Esther. Một lần nữa, cô cảm thấy mình đã quá chủ quan.

Đúng là lẽ ra không nên quá nghi ngại và do dự. Biết vậy ngay từ đầu nên để ông nội cử người tới, nhổ tận gốc ngôi mộ tổ của nhà Riddle.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn. Cô chỉ có thể đặt hy vọng vào chiếc mặt dây chuyền kia, mong rằng nó thực sự mang lại may mắn cho Cedric.

Esther trở lại sân thi đấu với một tâm trạng mơ hồ, rối bời.

Ernie nhìn thấy cô trở về với tay không, ngạc nhiên hỏi: "Không phải em đi lấy đồ à? Sao lại quay lại tay không?"

Esther lơ đãng đáp: "Em vừa gặp giáo sư Snape, nên quay lại."

Ernie tỏ vẻ thông cảm: "Giờ em sợ giáo sư Snape đến mức này rồi sao? Nhìn kìa, mặt em trắng bệch cả ra."

Esther không giải thích thêm gì.

Trước khi kết cục thực sự đến, từng phút từng giây đều là sự giày vò với cô.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cụ Dumbledore cuối cùng quay lại sân đấu với hai bóng người.

Những học sinh không biết chuyện gì đồng loạt reo hò khi nhìn thấy hai bóng dáng đó, nhưng ngay sau đó, không khí lập tức thay đổi.

Harry gào khóc đầy tuyệt vọng: "Hắn ta đã trở lại! Hắn ta giết Cedric rồi!"

Esther cảm thấy máu trong cơ thể mình như ngừng chảy, gần như không thể thở nổi.

"Ồ, tôi nghĩ trò không cần phải quá đau buồn," cụ Dumbledore phá tan sự im lặng, nói với Harry: "Cedric vẫn còn thở."