Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 211: Phòng y tế



Editor: Moonliz

Cuộc thi Tam Pháp Thuật đã kết thúc trong một tình huống cực kỳ hỗn loạn.

Harry liên tục khẳng định với mọi người rằng Voldemort đã quay trở lại, cùng với việc Cedric hôn mê đã khiến không ít người rơi vào trạng thái sợ hãi.

Tuy nhiên, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Cornelius Fudge có mặt tại hiện trường lại khăng khăng cho rằng Harry đã hoảng loạn đến mức nói nhảm.

So với việc Voldemort có trở lại hay không, phần lớn mọi người tại đó quan tâm hơn đến việc Cedric có sống sót hay không.

Esther nhìn thấy cha mẹ và bạn gái của Cedric, Cho Chang, với gương mặt đẫm nước mắt lao đến bên cạnh anh ấy, biểu hiện đầy lo lắng và căng thẳng.

Hiệu trưởng Dumbledore cố gắng hết sức để an ủi họ, bao gồm cả Harry.

Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, không ai chú ý đến việc Esther thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi gục xuống ghế, cảm nhận được lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Cedric và Harry, cùng với hai quán quân khác bị ngất trong mê cung, đều được đưa vào phòng y tế. Theo kết quả, người chiến thắng có thể là Harry hoặc Cedric, nhưng không ai nhắc đến chuyện này. Mọi người chỉ quan tâm điều gì đã xảy ra trong mê cung.

Các học sinh nhà Hufflepuff vô cùng lo lắng cho Cedric. Trước cửa phòng y tế chật kín học sinh của nhà Hufflepuff, tất cả đều muốn biết tình hình của Cedric. Thậm chí, một số người còn cầu nguyện cho anh ấy.

Esther cũng đứng trong nhóm học sinh đang chờ đợi ấy.

Có lẽ vì cảm xúc thay đổi quá nhanh, sau khi mọi chuyện tạm lắng xuống, Esther cảm thấy chóng mặt. Nhưng cô vẫn nghiến răng chịu đựng, đứng trước cửa phòng y tế cùng mọi người

Không lâu sau, bà Pomfrey bước ra, yêu cầu mọi người trở về và không nên đứng mãi ở đây. Tuy nhiên, bà ấy gọi Esther lại.

"Esther, mặt trò trông không được tốt lắm. Có phải trò đã bị hoảng sợ và bệnh lại tái phát không? Mau vào đây, tôi sẽ lấy thuốc cho trò." Bà Pomfrey lo lắng nói với Esther.

Esther im lặng gật đầu và đi theo bà ấy vào phòng y tế.

Bên trong phòng y tế khá đông người. Ngoài Cedric vẫn bất tỉnh và Harry đang hoảng loạn, còn có cha mẹ của Cedric, Sirius Black và cả cụ Dumbledore.

Khi Esther bước vào, không ai tỏ vẻ ngạc nhiên, vì họ đều đang tập trung sự chú ý vào những chuyện khác.

Bà Pomfrey đưa cho Esther một lọ thuốc ma thuật.

Loại thuốc này Esther đã uống rất nhiều lần trong thời gian dưỡng bệnh, vị rất đắng và khó uống. Mỗi lần uống, cô đều phải chuẩn bị tinh thần rất lâu.

Nhưng lần này, cô không hề do dự, ngửa đầu uống cạn ngay lập tức.

"Anh Cedric thế nào rồi ạ?"

Sau khi uống xong, cô tiến lại gần nhìn Cedric vẫn đang bất tỉnh và hỏi hiệu trưởng Dumbledore.

Hiểu trưởng Dumbledore khẽ thở dài và đáp: "Trò ấy đã bị trúng Lời nguyền Chết chóc, nhưng kỳ diệu thay, trò ấy vẫn sống sót. Điều này là nhờ trò."

Esther lập tức hiểu ra: "Chính là chiếc dây chuyền đó, phải không? Chính chiếc dây chuyền đã cứu anh ấy."

"Đúng vậy," cụ Dumbledore giơ tay, chiếc dây chuyền bị vỡ thành nhiều mảnh hiện ra trước mặt mọi người. "Chính vật phẩm phép thuật cổ xưa có sức mạnh phòng thủ cực kỳ mạnh mẽ này đã cứu mạng Cedric. Tuy nhiên, nó cũng đã bị phá hủy."

Esther nhận lấy chiếc dây chuyền bị vỡ, không cảm thấy tiếc nuối mà chỉ thấy may mắn.

Khi trao dây chuyền cho Cedric, cô cũng không chắc chắn rằng nó có thể chống lại được Lời nguyền Chết chóc, vì đây là một lời nguyền được công nhận là vô phương cứu chữa.

Nhưng may thay, trời đất đã phù hộ cho cô. Dù phải hy sinh chiếc dây chuyền, cuối cùng Cedric vẫn được cứu sống.

Những người khác không hiểu rõ câu chuyện đằng sau, và một số điều cũng không thể nói ra rõ ràng. Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Esther khẽ mỉm cười và nói: "Chiếc dây chuyền này là món quà mẹ em tặng. Cách đây không lâu, khi gặp hiệu trưởng Dumbledore, thầy ấy đã nhận ra chiếc dây chuyền này sở hữu một số phép thuật kỳ diệu, có thể mang lại may mắn cho người đeo. Vì vậy, trước trận đấu thứ ba, em đã mượn chiếc dây chuyền này để tặng cho Cedric, hy vọng anh ấy có thể giành chiến thắng."

Cô giải thích một cách đơn giản, ngay cả khi cô đang ở trước mặt cụ Dumbledore, cô cũng có thể kể câu chuyện nhỏ này một cách lưu loát và trôi chảy.

Cha mẹ của Cedric nghe Esther giải thích thì vô cùng cảm kích, liên tục cảm ơn cô.

Mặc dù chiếc dây chuyền đã giúp chống lại Lời nguyền Chết chóc, nhưng điều đó không có nghĩa là Cedric không bị tổn thương. Linh hồn của anh ấy vẫn chịu một số tác động, khiến anh ấy hôn mê không tỉnh lại.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bà Pomfrey phát hiện tình trạng của Cedric khá nghiêm trọng. Vì vậy, bà ấy đề nghị chuyển anh ấy đến Bệnh viện Thánh Mungo để điều trị ngay lập tức.

Cụ Dumbledore hỗ trợ việc di chuyển và trước khi rời đi, cụ nói với Esther và Harry: "Tôi có chuyện cần bàn với các trò, hãy chờ tôi ở đây một lát."

Harry ngoan ngoãn gật đầu, cam đoan sẽ ở lại chờ cụ quay lại.

Esther không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Cô mệt mỏi ngồi xuống một bên, cảm nhận chiếc gương hai mặt trong tay mình nóng lên — Draco đang gọi cô. Nhưng lúc này, cô cần phải cứng rắn phớt lờ lời gọi của hắn.

Harry kể lại mọi chuyện vừa xảy ra cho chú Sirius. Anh giơ cánh tay của mình lên, chỉ vào vết thương để chứng minh rằng mình không nói dối: Voldemort thực sự đã sử dụng xương của cha hắn ta, thịt của đầy tớ và máu của anh để sống lại.

Chú Sirius không hề nghi ngờ lời Harry. Chú ấy an ủi anh bằng ánh mắt tràn đầy sự tự hào: "Con đã làm rất tốt. Thành thật mà nói, con còn dũng cảm hơn chú tưởng tượng. Chú rất tự hào về con, Harry."

Lời khen ngợi của cha đỡ đầu khiến Harry mỉm cười, nhưng chẳng bao lâu sau anh lại buồn bã nói: "Vậy ra tất cả chuyện này chỉ là một âm mưu nhằm vào con. Lúc trước, con đã cảm nhận được những dấu hiệu, nhưng lại không để tâm. Cũng chính vì vậy mà suýt chút nữa anh Cedric đã chết."

"Đây không phải lỗi của con. Con cũng là một nạn nhân, đừng tự đổ hết trách nhiệm lên vai mình." Chú Sirius an ủi. "Hơn nữa, ít nhất cậu ấy vẫn còn sống, đúng không?"

Nói đến đây, chú Sirius nhìn về phía Esther, ánh mắt thoáng hiện vẻ hứng thú: "Phải nói rằng lần này cũng nhờ có cô Mayne. Năm ngoái, cô bé cũng chính là người bắt được Peter Pettigrew."

Harry nghe vậy cũng quay sang nhìn Esther, gương mặt lộ vẻ áy náy. Anh cúi đầu, nói xin lỗi: "Xin lỗi, Esther. Lúc đó đầu óc anh bị choáng váng, quên mất những điều mà em đã tiên đoán được trước trận đấu diễn ra. Giá như anh nghe lời em thì mọi chuyện đã khác."

Esther chưa kịp nói gì thì chú Sirius đã tò mò hỏi Harry: "Tiên đoán gì cơ?"

Harry bèn kể rằng Esther biết xem chỉ tay. Chú Sirius nghe xong thì quay sang nhìn Esther, vẻ mặt đầy hứng thú: "Thật sao? Cháu thực sự biết xem chỉ tay à?"

Esther không muốn nói chuyện, phần vì loại thuốc vừa uống có tác dụng phụ là dễ gây buồn ngủ.

"Không chỉ biết xem chỉ tay, cháu còn biết xem tướng nữa." Esther trả lời qua loa. "Đây là một phương pháp bói toán truyền thống đến từ phương Đông thần bí."

"Thật không?" Chú Sirius tỏ ra rất tò mò, ghé lại gần hỏi: "Vậy cháu thử xem cho tôi một lần đi?"

Esther quay đầu đi: "Cháu không muốn xem cho chú."

Chú Sirius không chịu bỏ qua, tiếp tục truy hỏi: "Tại sao? Chẳng lẽ vì tôi không ủng hộ cháu và cậu bạn trai nhỏ của cháu nên cháu không thích tôi à?"

Esther: ........

Nếu là trước đây, nghe chú Sirius nói vậy, chắc chắn cô sẽ bật dậy lớn tiếng phủ nhận rằng giữa cô và Draco hoàn toàn trong sạch!

Nhưng giờ đây, cô không thể mở miệng để phản bác điều này nữa.

Cuối cùng, cô chỉ có thể cứng rắn đáp lại: "Chú đang nói linh tinh cái gì vậy?"