Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 213: Kết thúc học kỳ



Editor: Moonliz

Esther cảm thấy di truyền đúng là một thứ gì đó rất kỳ diệu, giống như việc chắc chắn hồi còn đi học cha cô không ưa gì Sirius, thì giờ cô cũng không hợp với chú Sirius chút nào.

Khi Esther bất chợt buột miệng gọi chú Sirius là "Chân Nhồi Bông", bầu không khí căng thẳng ban đầu trong phòng lập tức thay đổi.

"Làm sao cháu biết biệt danh trước đây của tôi thế? Là cha mẹ cháu kể à?"Chú Sirius tò mò hỏi.

Esther nhếch miệng: "Chú nghĩ cha cháu sẽ nhắc đến chú với cháu à?"

Chú Sirius gật đầu đồng tình: "Cũng đúng. Vậy cháu biết bằng cách nào?"

Sự tò mò của chú ấy càng tăng lên.

Esther đáp: "Bởi vì Harry từng nói với cháu rằng Bản đồ Đạo tặc là do các chú làm ra hồi còn đi học. Vậy nên bốn biệt danh trên bản đồ chắc hẳn là của các chú. 'Trăng Tròn' không nghi ngờ gì nữa, đó là thầy Lupin, vì thầy ấy là......; 'Đuôi Trùn' chắc chắn là Peter Pettigrew, vì hình dạng Animagus của ông ta là một con chuột.

Hình dạng Animagus của chú là một con chó, nên không liên quan gì đến 'Gạc Nai' cả. Loại trừ các khả năng khác, chỉ còn 'Chân Nhồi Bông' là của chú thôi."

Chú Sirius có vẻ hài lòng, nói: "Không tệ, cháu thực sự rất thông minh."

Harry tò mò lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Anh rất quan tâm đến những câu chuyện về cha mình trước đây, nhưng cũng biết rằng đây không phải lúc thích hợp để bàn về chuyện này.

Khi chủ đề bắt đầu lạc đi xa, Harry định mở miệng kéo chủ đề lại thì giáo sư Snape mặc áo choàng đen bước vào.

Vừa nhìn thấy chú Sirius, gương mặt của giáo sư Snape lập tức trở nên u ám.

Tương tự, sắc mặt chú Sirius cũng chẳng khá hơn là bao.

"Severus, anh đã thẩm vấn xong rồi sao?" Cụ Dumbledore điềm đạm chào hỏi giáo sư Snape.

Giáo sư Snape cố tình lờ đi Sirius, gật đầu với cụ Dumbledore: "Tôi đã dùng thuốc nói thật, hắn đã khai hết mọi chuyện."

"Giáo sư, vậy Moody giả mạo kia rốt cuộc là ai?" Harry sốt sắng hỏi, đến mức quên cả ác cảm thường ngày đối với giáo sư Snape.

Giáo suư Snape nhìn Harry. Khi thấy gương mặt giống James Potter của anh đứng cạnh Sirius, trong lòng giáo sư Snape lại dâng lên sự bực bội gấp bội. Ông ấy rất muốn buông lời mỉa mai vài câu, nhưng vì có cụ Dumbledore ở đây, nên đành phải kiềm chế.

"Là Barty Crouch Jr."Ông ấy trả lời với giọng cứng nhắc.

Chú Sirius nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Không phải hắn ta đã chết ở Azkaban từ lâu rồi sao?"

Giáo sư Snape cười lạnh, định nói thêm gì đó thì bị cụ Dumbledore ngắt lời.

"Nói nhỏ thôi."Cụ Dumbledore nhìn về phía chiếc giường bên cạnh. Ở đó, Esther cuối cùng cũng không chống lại được cơn buồn ngủ, đã nằm xuống giường và thiếp đi.

Chú Sirius nhướng mày, nói: "Tuổi trẻ đúng là tốt thật, nói ngủ là ngủ ngay được."

"À, có lẽ là do em ấy vừa uống thuốc có tác dụng gây buồn ngủ."Harry nhỏ giọng bênh vực Esther.

"Có lẽ chúng ta nên đổi sang chỗ khác để bàn bạc. Văn phòng của tôi thì sao? Tôi vừa mua một ít Kẹo Mật Ong và Bánh Chanh Tuyết, chắc mọi người sẽ thích."

Họ vừa nói vừa rời khỏi phòng y tế.

Trước khi đi, Harry còn chu đáo đắp lại chăn cho Esther.

Hành động này lọt vào mắt Sirius, khiến một người hay suy diễn như chú ấy nghĩ đến điều gì đó không rõ, ánh mắt nhìn Harry dần trở nên phức tạp.

Chú ấy cảm thấy cần tìm thời gian để nói chuyện nghiêm túc với Harry.

Harry vốn hơi khép kín, mà con gái ở độ tuổi này thường thích những chàng trai nổi loạn một chút.

Giống như hồi xưa, chú ấy và James rất được yêu thích.

.......

Esther bị đánh thức bởi cảm giác nóng bức.

Cô mở mắt ra, trước tiên kéo chiếc chăn dày đang đắp kín trên người mình ra. Cô chớp mắt vài cái, có hơi mơ màng, phải mất một lúc mới tỉnh táo lại.

Không còn ai khác trong phòng ý tế nữa. Esther ngước nhìn ra ngoài cửa sổ để xem trời đã tối đến đâu, đoán rằng có lẽ mình không ngủ lâu.

Cô vừa bước xuống giường, động tĩnh đó đã khiến bà Pomfrey chú ý.

"Sao không ngủ thêm một lát nữa?"

Bà Pomfrey đang cúi đầu chăm chú nghiên cứu sách, thấy Esther thì mới ngẩng lên hỏi.

Esther trả lời: "Nếu bây giờ con ngủ nhiều quá bây giờ thì tối lại không ngủ được. À, trước khi con ngủ, con nhớ thầy Dumbledore, Harry và mọi người đều ở đây. Bây giờ họ đi hết rồi ạ?"

Bà Pomfrey đáp: "Đúng vậy. Ban đầu thầy Dumbledore nói cần bàn bạc một số việc với các trò, bảo tôi ở bên ngoài trông chừng một lát. Chưa lâu sau, họ ra ngoài và nói rằng trò đã ngủ, rồi rời khỏi phòng y tế."

Esther gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Vì cô đã biết rõ mọi chuyện, nên cũng không tò mò họ đã thảo luận điều gì.

Sau khi chào bà Pomfrey, Esther rời khỏi phòng y tế.

Cơn gió lạnh bên ngoài thổi qua, nhanh chóng hong khô mồ hôi trên người cô. Lúc này, cô chỉ muốn nhanh chóng về phòng sinh hoạt chung, tắm rửa và nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng cô biết điều đó gần như không thể.

Vì một khi cô trở về, chắc chắn sẽ bị mọi người vây quanh hỏi han về tình hình của Cedric và chuyện đã xảy ra.

Cô không cảm thấy phiền hà, vì cô hiểu sự quan tâm mọi người dành cho Cedric là thật lòng. Chỉ là cô thấy đau đầu không biết phải trả lời thế nào.

Điều quan trọng nhất là cô không biết nên nói thế nào về chuyện Harry nói Voldemort đã trở lại.

Nếu nói không biết thì sẽ chỉ khiến mọi người thêm lo lắng. Nếu nói là thật, có thể lại khiến họ hoảng sợ hơn.

Cô vừa đi vừa nghĩ, và khi về đến phòng sinh hoạt chung, cô đã có quyết định.

Đúng như cô dự đoán, vừa bước vào, cô lập tức bị mọi người vây quanh, hỏi về tình trạng của cô và Cedric.

Esther trả lời: "Anh Cedric đã được chuyển đến St.Mungo để điều trị. Thầy Dumbledore nói, ngoài việc vẫn đang hôn mê, nhìn chung tình hình của anh ấy đã ổn định."

Câu trả lời này khiến nhiều người thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, mọi người bắt đầu bàn luận về câu Harry hét lên: "Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai đã trở lại" xem là thật hay không.

Là người duy nhất gặp Harry sau đó, dĩ nhiên Esther trở thành người được hỏi nhiều nhất.

Cô trả lời: "Em không thể chắc chắn. Nhưng Harry tin vào điều đó. Em nghĩ có lẽ khả năng cao là thật."

Vừa nói, cô vừa nhìn vào đám đông xung quanh. Trong số các học sinh Hufflepuff, có rất nhiều người xuất thân từ Muggle. Với họ, năm tới có lẽ sẽ đối mặt với nhiều hiểm nguy hơn.

Dù Cedric không chết, nhưng từ giây phút này, câu chuyện cổ tích đã kết thúc.

Từ giờ, thầy trò toàn trường Hogwarts sẽ phải đối mặt với một tương lai khắc nghiệt hơn nhiều.

Esther không khỏi nghĩ đến Draco.

Nếu là trước đây, cùng lắm cô chỉ cảm thán vài câu về những chuyện Draco sẽ phải trải qua sau này. Nhưng giờ đây, cô không thể thờ ơ được nữa.

Phải chăng đã đến lúc cô phải đưa ra lựa chọn?

Nghĩ đến điều này, lòng cô trào lên một nỗi chua xót.