Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 215: Một ngày khám phá thế giới Muggle



Editor: Moonliz

Buổi chiều mùa hè luôn là lúc nóng nực nhất.

Esther ngồi bên bàn của một quán đồ uống ngoài trời. Chiếc ô che nắng bên cạnh đã chắn phần lớn ánh sáng mặt trời, nhưng không ngăn được cái nóng hầm hập trong không khí.

Cô khó chịu đặt ly đồ uống lạnh xuống, ánh mắt không vui nhìn Draco đối diện:

"Vậy đây là lý do anh đến muộn à?"

Dù là ai, phải chờ từ 9 giờ sáng đến 3 giờ chiều cũng khó mà giữ được tâm trạng tốt.

Draco ngồi đối diện cũng biết lần này mình sai quá rõ ràng. Không giống mọi khi, hắn không biện hộ gì mà ngoan ngoãn nhận lỗi: "Xin lỗi, anh hứa với em, chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Kỳ nghỉ hè này, bề ngoài dường như không có gì thay đổi, nhưng bên dưới sự yên bình là những cơn sóng ngầm.

Ban đầu, Esther định hẹn Draco đi chơi ngay khi vừa bắt đầu kỳ nghỉ, nhưng vì nhiều lý do, thời gian cứ bị dời lại. Cuối cùng, khi đã xác định được ngày gặp, gia đình Malfoy bất ngờ đưa Draco đến thăm gia đình Greengrass, khiến hắn đến trễ không ít giờ.

Nhìn vào ánh mắt đầy áy náy của Draco, Esther hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận.

Cô biết chuyện này không hẳn là lỗi của Draco.

Với sự trở lại của Voldemort, gia đình Malfoy buộc phải chọn phe một lần nữa. Dù quan hệ tình cảm của họ không được công khai, nhưng cha mẹ Draco chắc chắn đã nhận ra sự khác lạ của con trai mình.

Đây rõ ràng là cách họ cố tình ra tín hiệu cho Esther hiểu rõ lập trường của họ.

Tuy nhiên, Esther không quan tâm đến những thủ đoạn nhỏ nhặt này. Cô chỉ bực bội vì đã phải chờ đợi quá lâu.

"Được rồi, em biết anh không cố ý. Em tha thứ cho anh lần này đấy."

Cuối cùng, Esther thở dài và nói.

Nghe cô nói vậy, Draco cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay, hắn mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần âu – có lẽ đây là bộ trang phục gần giống với thế giới Muggle nhất mà hắn tìm được.

Giờ Draco đã 15 tuổi, trông cao ráo và thanh mảnh hơn. Với dáng vẻ cùng khuôn mặt điển trai, hắn mặc gì cũng thu hút ánh nhìn.

Esther nhìn hắn một cách đầy ngưỡng mộ, và những sự bực dọc cuối cùng cũng tan biến trước vẻ ngoài nổi bật của hắn.

"Trời đang nóng thế này, hay chúng ta vào trung tâm thương mại dạo một chút nhé?" Esther đề nghị.

Đương nhiên Draco không phản đối.

Thật ra, hắn hiếm khi tiếp xúc với thế giới Muggle. Dù ngoài miệng tỏ vẻ không quan tâm, trong lòng hắn vẫn thấy tò mò với mọi thứ xung quanh.

Sau khi trả tiền đồ uống, Esther dẫn Draco đến trung tâm thương mại gần đó.

Vì xung quanh không có ai quen biết, cuối cùng họ cũng có thể thoải mái nắm tay nhau, giống như những cặp đôi học sinh trong thế giới Muggle đang lén yêu đương với nhau.

"Trước khi đến đây, anh đã đổi một ít tiền giấy của Muggle." Draco vừa nói vừa lấy ra một xấp tiền được xếp ngay ngắn từ túi áo, ngập ngừng: "Không biết chừng này có đủ để chúng ta tiêu không?"

Esther liếc qua xấp tiền trong tay hắn, sau đó cười nói: "Đừng lo về tiền. Vì em có cái này."

Nói rồi, cô lấy ra một tấm thẻ nhỏ.

"Đây là gì?" Draco tò mò hỏi.

Esther giải thích: "Là thẻ ngân hàng. Ngay từ khi em ra đời, cha đã mở một tài khoản đứng tên em. Số tiền tiêu vặt hàng năm mà em không dùng hết đều gửi vào đây, giờ đã tích lũy được kha khá rồi."

Draco chăm chú nhìn tấm thẻ mỏng trong tay cô, tò mò hỏi: "Vậy chúng ta phải đến ngân hàng của Muggle để rút tiền à?"

"Không cần đâu." Esther cất tấm thẻ đi và nói: "Chỉ cần quẹt thẻ trực tiếp khi thanh toán là được."

"Quẹt thẻ?"

"Đúng vậy, trong cửa hàng sẽ có máy quẹt thẻ. Khi đó chỉ cần đặt thẻ lên máy, nó sẽ tự động trừ tiền trong tài khoản, tiện lợi hơn rất nhiều so với việc mang theo tiền mặt."

"........ Nghe giống như phép thuật vậy."

"Thật ra đúng là như thế, nhưng đây là công nghệ, hoàn toàn không liên quan đến phép thuật."

Esther giải thích một cách hờ hững.

Lý do cô muốn dẫn Draco đến thế giới Muggle không chỉ để vui chơi mà còn để chứng minh rằng Muggle không hề yếu kém và ngu ngốc như các phù thủy thuần huyết luôn tuyên truyền. Thế giới của Muggle đã có những thay đổi đáng kinh ngạc theo thời gian, trong khi dường như giới phù thuỷ vẫn đang giậm chân tại chỗ.

Draco không nói thêm gì. Ánh mắt hắn hoàn toàn bị thu hút bởi những tòa nhà chọc trời, những chiếc xe hơi qua lại và các cửa hàng đủ loại trên đường phố.

Khi bước vào trung tâm thương mại qua thang cuốn tự động, sự kinh ngạc của hắn gần như không thể che giấu nổi.

Esther vờ như không nhìn thấy sự ngạc nhiên ấy, kéo tay hắn chậm rãi dạo quanh.

Khi đi ngang qua một cửa hàng thời trang nam, Esther đẩy Draco vào trong:

"Lần trước anh mua đồ cho em rồi, nên lần này để em mua cho anh nhé."

Draco nhíu mày, có vẻ hơi do dự: "Anh không mặc đồ của Muggle... Ý anh là, anh không thích mấy bộ này."

"Thử một lần đi mà." Esther giả vờ nũng nịu: "Anh thử đi mà, em sẽ chọn cho anh vài bộ, đảm bảo anh mặc vào sẽ rất đẹp."

Khi nói chuyện, nhân viên bán hàng đã mỉm cười bước tới.

Dù thấy họ còn nhỏ tuổi, cô nhân viên không tỏ vẻ khinh thường, trái lại rất nhiệt tình. Qua ngoại hình và phong thái của cả hai, cô ấy nhận ra cặp đôi này không thiếu tiền.

Draco thấy có người đến gần bèn im lặng.

Nhân lúc đó, Esther nhét vào tay hắn một bộ quần áo và bảo hắn đi thử.

Draco miễn cưỡng thay đồ Muggle. Khi bước ra, Esther lập tức tỏ ra mê mẩn, không ngừng khen hắn đẹp trai.

Sau đó, cô đưa thêm cho hắn một bộ khác để thử tiếp.

Nhân viên bán hàng cũng không ngừng khen ngợi, nói rằng trang phục rất phù hợp với Draco.

Thử qua mấy bộ, dưới lời khen ngợi không ngớt của Esther và cô nhân viên, Draco bắt đầu thấy mơ hồ. Hắn thậm chí nghi ngờ liệu mình có thực sự hợp với những bộ đồ Muggle này không.

Cuối cùng, Esther mua hết tất cả các bộ đồ Draco đã thử, không quên cảm ơn cô nhân viên bán hàng đầy tâm huyết.

Sau khi quẹt thẻ thanh toán, Esther để lại địa chỉ và số điện thoại, dặn giao hàng đến đó, rồi tiếp tục dẫn Draco đi dạo.

"Địa chỉ đó là đâu?" Draco tò mò hỏi.

Chắc không phải là nhà của cô trong thế giới Muggle chứ?

"Đó là quà sinh nhật ông em tặng vài ngày trước – một căn biệt thự nhỏ thuộc về em." Esther trả lời.

"Hiện giờ nó đang được sửa sang theo ý em. Khi hoàn tất, em sẽ dẫn anh đến xem."

Draco thoáng sững sờ, không biết phải nói gì: "Có vẻ như anh đã đánh giá thấp độ giàu có của gia đình em trong thế giới Muggle."

Esther bật cười: "Thế nên anh có thấy mình thật may mắn không? Đảm bảo khi hẹn hò với em thì cả đời anh không phải lo chuyện ăn mặc."

Draco nhếch môi: "Đừng nói như thể anh là đồ ăn bám như vậy."

Esther cười phá lên: "Nhưng theo cô nhân viên bán hàng vừa rồi, có khi anh đã trở thành một anh chàng trai bao cặp kè với tiểu thư nhà giàu rồi đấy!"

Draco: ..........