Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 216: Gặp phải nhóm côn đồ



Editor: Moonliz

Khi thời tiết bên ngoài đã dịu mát hơn, Esther dẫn Draco đến công viên giải trí.

Cô bất ngờ phát hiện rằng Draco lại rất thích những trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc hay thuyền cướp biển.

Cũng đúng thôi, Quidditch vốn là một môn thể thao đầy nguy hiểm và kịch tính, Draco đã yêu thích và chơi giỏi môn này, nên chẳng có lý do gì để hắn sợ những trò chơi ấy cả.

Ngược lại, Esther là người đuối sức sau khi chơi một loạt trò. Đến cuối cùng, cô kiên quyết từ chối việc thử lại tàu lượn siêu tốc một lần nữa, bất chấp Draco năn nỉ.

Draco đành ngậm ngùi bỏ cuộc.

Họ vui chơi ở công viên giải trí gần ba tiếng, đến lúc ra ngoài thì trời đã nhá nhem tối.

"Draco, anh định về nhà bằng cách nào?"

Cả hai tay trong tay bước đi giữa dòng người, trông chẳng khác gì một cặp đôi bình thường, không thu hút chút sự chú ý nào.

"Anh có chìa khóa cổng dịch chuyển," Draco khẽ trả lời: "Có thể trực tiếp quay về nhà."

Esther gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Khi đi ngang qua một công viên nhỏ, họ dừng lại và ngồi xuống băng ghế trò chuyện.

"Kỳ nghỉ hè của anh thế nào?"

Esther tựa đầu lên vai Draco, ánh mắt hướng về xa xăm, khẽ hỏi.

"Cũng ổn. Cha mẹ anh liên tục dẫn anh đến các buổi họp mặt, nhưng họ lại rất bận, chẳng rõ là bận việc gì. Họ luôn bảo bên ngoài không an toàn và cấm anh tự ý ra ngoài."

Draco thích cách Esther chủ động gần gũi mình. Vì tâm trạng đang tốt, hắn ôm lấy cô, cũng dựa đầu vào vai cô, hai người tựa sát vào nhau.

Esther thầm thở dài. Quả thực vợ chồng Malfoy vô cùng yêu chiều Draco, luôn cố gắng giữ hắn tránh xa mọi hiểm nguy.

Nhưng liệu hắn có thật sự không nhận ra những mối đe dọa đang âm thầm ập đến không?

Không thể nào. Draco không phải kiểu người ngây thơ như vậy. Có lẽ, cũng giống như Esther, hắn cố tình tránh nhắc đến để trốn tránh hiện thực.

Như thể chỉ cần không nói ra, những điều đó sẽ không tồn tại.

Có vài lần Esther định mở lời, nhưng rốt cuộc chẳng thể thốt lên nổi.

Cô quay đầu nhìn Draco, phát hiện hắn đang thẫn thờ. Khi không cười, gương mặt hắn lộ vẻ u sầu, như thể đang trăn trở điều gì.

Esther không thích nhìn thấy hắn như vậy.

Cô vươn tay ôm chặt lấy hắn, ngắt ngang dòng suy nghĩ, rồi làm nũng: "Đi ăn tối nhé? Em nghe nói gần đây có một nhà hàng rất ngon, để em dẫn anh đi."

Draco hoàn hồn, gật đầu đồng ý.

Họ vừa định đứng dậy thì một nhóm thanh niên từ xa bước đến, thái độ lấc cấc, bao vây lấy cả hai.

Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng. Trên bầu trời chỉ còn vài vệt sáng cuối cùng, yếu ớt hắt lên cảnh vật xung quanh.

Màn đêm dần buông xuống.

Những người này trông còn rất trẻ, lớn nhất cũng chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi. Tên nào cũng cao to, vạm vỡ, từ trang phục đến thần thái đều toát lên vẻ bất hảo.

Draco kéo Esther ra sau lưng mình theo phản xạ, nhíu mày khó chịu, nhìn nhóm người như thể đang nhìn một thứ dơ bẩn, giọng nói đầy khinh bỉ: "Mấy người làm gì đấy? Cút ngay, đừng chắn đường."

Thiếu gia nhà Malfoy luôn mang thái độ này với Muggle. Dù hôm nay hắn đã kiềm chế hơn vì đang ở bên ngoài, nhưng những lời này vẫn đủ khiến nhóm thanh niên tức giận.

"Thằng nhãi, cẩn thận cái mồm. Mày biết bọn tao là ai không?" Tên cầm đầu khinh thường liếc nhìn thân hình có phần mảnh khảnh của Draco, hất tóc ra sau, cố tỏ ra bảnh bao: "Bọn tao chẳng làm gì to tát đâu, chỉ muốn mời cô em bên cạnh mày đi ăn tối thôi."

Dứt lời, một tên khác huýt sáo đầy trêu chọc, khiến cả nhóm phá lên cười.

Sắc mặt Draco tối sầm lại. Hắn lạnh lùng nhìn nhóm thanh niên, giọng đầy đe dọa: "Biến ngay! Một lũ rác rưởi. Đừng chọc giận bọn tao, nếu không, chúng mày sẽ phải hối hận!"

Draco nói lời đe dọa, nhưng đối phương chẳng để tâm, ngược lại còn tiếp tục cười nhạo.

"Ha ha ha, chỉ mày á?" Một tên trong đám siết chặt nắm đấm, phô trương cánh tay cơ bắp, khiêu khích Draco: "Thằng nhóc mặt trắng yếu ớt như mày mà cũng dám mạnh miệng với bọn tao à?"

Draco nghiến răng nhìn họ, tay đã định rút đũa phép ra để dạy cho đám Muggle này một bài học nhớ đời.

Nhưng Esther, từ đầu vẫn im lặng, đã vươn tay ngăn Draco lại. Cô giữ vẻ điềm tĩnh, bước lên phía trước, ánh mắt nhìn thẳng vào tên to con nhất trong nhóm, nở nụ cười nhạt: "Dudley Dursley, lâu rồi không gặp. Dạo này công việc của cha anh vẫn ổn chứ?"

"Ồ, đại ca D, cô em xinh đẹp này biết anh à? Bạn anh à?" Một người trong số đám thanh niên trông có vẻ ngạc nhiên, quay sang nhìn Dudley sau khi nghe Esther gọi đúng tên anh ta.

Dudley cũng bối rối. Dưới ánh sáng lờ mờ, anh ta nheo mắt nhìn kỹ Esther. Khi nhận ra cô, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi.

"Là cô!"

Anh ta thốt lên đầy kinh ngạc, nhưng vì ánh mắt tò mò của bạn bè, Dudley đành cố giữ bình tĩnh: "Thì ra là cô."

"Đại ca D, anh thật sự quen cô gái xinh đẹp này à? Sao không giới thiệu sớm với bọn em? Thật không tử tế chút nào!"

Mặt Dudley có hơi méo mó, may mắn là trời đã tối nên không ai nhìn rõ.

"Đừng... đừng nói linh tinh!" Ban đầu anh ta lúng túng, sau đó ép mình bình tĩnh lại: "Cô ta là cháu gái của người tài trợ cho trường chúng ta. Nhà cô ta giàu lắm, chúng ta không chọc nổi đâu."

Tuy đám thanh niên lấc cấc, nhưng cũng biết ai có thể động vào, ai không. Nghe Dudley nói vậy, bọn chúng dẹp bỏ ý định trêu chọc Esther ngay lập tức. Dù sao, chúng cũng chỉ định giở trò, chứ không dám dây vào những người giàu có, vì hậu quả sẽ không dễ chịu chút nào.

Draco cúi đầu, thì thầm bên tai Esther:

"Em quen tên Muggle này à?"

Esther gật nhẹ: "Ừm, anh ta là Dudley Dursley, anh họ của Harry."

Draco lập tức mở to mắt: "Anh họ của Potter? Nghĩa là Potter sống gần đây à?"

Esther hơi nhíu mày, cảnh giác nhìn hắn:

"Anh không định tìm Harry gây chuyện đấy chứ? Đây là thế giới Muggle, không phải Hogwarts. Nếu anh bị anh ấy đánh cho một trận ở đây, thì sẽ chẳng có giáo sư nào bảo vệ anh đâu."

Draco tỏ vẻ không hài lòng với lời Esther:

"Tại sao trong kịch bản của em lúc nào cũng là anh bị đánh thế?"

Vì đôi khi hắn rất đáng bị đánh.

Esther thầm nghĩ, nhưng không nói ra.

Trong lúc cả hai trao đổi vài câu, đám thanh niên đã thay đổi thái độ, cười gượng gạo cố gắng bắt chuyện với Esther.

Draco liếc chúng bằng ánh mắt khó chịu: "Biến ngay, tao đã bảo là đừng làm phiền bọn tao rồi."

Một vài tên nghe vậy liền sầm mặt, khí thế hung dữ trở lại.

Esther rút từ túi áo Draco ra vài tờ tiền Anh, thản nhiên ném vào người tên cầm đầu, nói: "Tính khí của bạn trai tôi không tốt, mấy người đừng có đứng đây chọc giận anh ấy nữa. Muốn ăn thì tự đi mà ăn."

Dù động tác này không mấy thân thiện, nhưng vì tiền, đám thanh niên cũng chẳng nói gì, liếc nhìn nhau rồi quay lưng bỏ đi.

"Thật là, đưa tiền cho bọn người đó đúng là lãng phí." Draco lên tiếng, rõ ràng không phải tiếc tiền, mà cảm thấy đám người kia không xứng đáng nhận.

Esther nhướn mày cười nhạt: "Yên tâm, tiền này không dễ tiêu như vậy đâu."

Để chuẩn bị đối phó với bà Umbridge khi nhập học, cô đã học không ít bùa chú mới.