Editor: Moonliz
Tàu tốc hành Hogwarts phát ra tiếng còi rền vang.
Giữa làn hơi nước mờ ảo, Esther vẫy tay tạm biệt mẹ mình, Laetitia, rồi bước lên toa tàu.
Bên trong tàu náo nhiệt như thường lệ, không có gì khác biệt so với mọi ngày khai giảng.
Esther nhìn quanh khắp các toa, nhưng không phải để tìm Ernie hay Draco, mà là Astoria.
Trong kỳ nghỉ hè, họ đã trao đổi vài lá thư, chủ yếu xoay quanh việc Esther hỏi về cách Nott có được máu kỳ lân.
Dường như Astoria rất bận rộn, mỗi lá thư đều trả lời rất chậm trễ, phải vài ngày sau cô mới hồi âm. Trong lá thư cuối cùng, họ hẹn gặp nhau trên tàu vào ngày khai giảng, vì vậy Esther mới kiên nhẫn tìm cô ấy.
May mắn thay, Astoria cũng đang tìm cô, và hai người nhanh chóng gặp nhau, sau đó vào một khoang tàu trống.
"Có vẻ như sau kỳ nghỉ hè, trông cậu xinh hơn hẳn đấy?"
Khi đã ngồi xuống, Astoria lười biếng chống cằm, nở nụ cười nhẹ với Esther, lúm đồng tiền thoáng hiện trên má.
Tuy nhiên, sắc mặt Astoria trông khá mệt mỏi, gầy hơn trước khi rời trường, như thể vừa hồi phục sau một cơn bệnh nặng.
Esther cũng mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn, cậu cũng rất xinh."
"Sao tớ đẹp bằng cậu được." Astoria lắc đầu nói: "Không những thế, cậu còn học giỏi nữa. Thật không hiểu nổi, cậu đã nghỉ học khá lâu vào kỳ trước, sao đến cuối kỳ thi vẫn giành được hạng nhất thế?"
Esther cũng không hiểu nổi chuyện này.
Kỳ trước, cô thật sự không quá chăm chỉ, điểm số có phần thụt lùi so với mọi năm. Nhưng vì thành tích của các học sinh khác còn sa sút hơn, cô lại vô tình giành được vị trí đứng đầu.
Sau vài câu chuyện phiếm, cả hai chuyển sang vấn đề chính.
"Tại sao cậu lại quan tâm đến máu kỳ lân như vậy?" Astoria tò mò hỏi. "Cậu cũng sợ chết à?"
Esther nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Astoria, đáp: "Hầu như ai cũng sợ chết, chẳng ai đang sống vui vẻ mà lại chấp nhận chết một cách bất ngờ cả."
"Đúng vậy." Astoria thở dài, giọng nhẹ tựa khói sương: "Không ai thích cái chết, và tớ cũng vậy."
Esther im lặng không nói gì.
Sau một hồi suy tư, Astoria tiếp tục: "Về chuyện cậu nhờ, tớ đã hỏi Theodore rồi. Anh ấy nói rằng từ khi nhập học, anh ấy thường lén vào Rừng Cấm. Những con kỳ lân trưởng thành rất bài xích đàn ông, nhưng kỳ lân con thì không như vậy. Lúc ở trong rừng, anh ấy đã gặp một con kỳ lân con, đã dành thời gian bên nó và giành được sự tin tưởng của nó."
Esther nghe đến đây không khỏi ngạc nhiên: "Vậy, máu này là từ một con kỳ lân con sao?"
"Đúng vậy." Astoria gật đầu: "Sau này, khi con kỳ lân con đó bị thương, Theodore mang thảo dược đến chữa trị cho nó. Để cảm ơn, nó tự nguyện cho anh ấy máu của mình."
"Máu được cho một cách tự nguyện sẽ không bị nguyền rủa à?" Esther thì thầm tự hỏi.
Nhưng qua lời kể, cách Theodore có được máu kỳ lân này gần như không thể bắt chước. Trong giới phù thủy, nghiên cứu về máu kỳ lân không bị nguyền rủa rất ít ỏi, điều này chứng tỏ sự việc như vậy rất hiếm hoi và khó xảy ra.
Esther nhớ lại buổi sáng hôm đó, chiếc lọ đựng máu kỳ lân của Theodore khá lớn, còn phần mà anh ta đưa cho cô chỉ khoảng một phần tư số đó.
Có lẽ cô cần nghĩ cách để lấy thêm một ít từ Theodore.
Máu kỳ lân có thể cứu sống những sinh mạng đang hấp hối, nhưng lượng máu hạn chế khiến cô phải suy nghĩ xem nên dùng nó cho ai.
Đây thực sự là một câu hỏi khó khăn.
Những người khác thì không sao, nhưng Sirius Black đã chết vì trúng Lời Nguyền Chết Chóc của Bellatrix. Máu kỳ lân không thể cứu chú ấy, mà dây chuyền bảo vệ chống lại Lời Nguyền Chết Chóc đã bị hỏng sau khi cứu Cedric. Vì vậy, chú Sirius là người nguy hiểm nhất trong tình huống hiện tại.
Cô biết mình không thể cứu được tất cả mọi người. Nhưng nếu có cách để giúp họ sống sót, cô vẫn muốn cố gắng hết sức để làm điều đó.
Esther khẽ nhíu mày, thở dài rất nhẹ rồi nhìn lên Astoria: "Cảm ơn cậu vì những thông tin này. Vậy, cậu muốn nhận được gì từ tớ để đổi lại?"
Astoria mỉm cười, lắc đầu: "Không, tớ không cần gì cả. Không phải trao đổi gì đâu."
Esther không chắc chắn, nhìn cô bạn với ánh mắt dò xét: "Cậu chắc chứ?"
"Chắc chắn mà." Astoria nói với vẻ thờ ơ, "Có phải cậu thấy tớ không giống phần lớn những người ở nhà Slytherin không? Chị tớ cũng thường nói rằng tớ hơi kỳ lạ."
Trong lúc nhất thời Esther không biết đáp lại thế nào. Thời buổi này, một Slytherin hiền lành như vậy quả thật không dễ gặp.
"Kỳ lạ trong mắt người khác thì có sao chứ? Thật ra mỗi người đều có nhiều khía cạnh khác nhau." Esther nói: "Tớ thấy cậu rất tuyệt, tính cách ôn hòa và tâm lý lại vững vàng."
Astoria nở một nụ cười tươi, lúm đồng tiền trên má hiện rõ: "Đây chính là lý do tớ sẵn lòng giúp cậu mà không cần gì đổi lại. Tớ cảm thấy cậu thực sự rất thú vị."
"Cảm ơn cậu đã yêu quý tớ." Esther không ngần ngại nhận lời khen ngợi.
Sau khi bàn bạc xong, họ không vội chia tay mà tiếp tục ngồi lại trò chuyện về những chủ đề khác.
Cả hai ngầm hiểu và tránh nhắc đến những vấn đề nhạy cảm, chỉ chọn những chuyện nhỏ nhặt để nói.
Tàu tiếp tục lao về phía Hogwarts. Giữa chừng, Ernie ghé qua tìm Esther, bắt gặp cô đang ngồi cùng một cô gái Slytherin, cả hai đang bàn luận về các môn học của kỳ mới. Anh ấy không khỏi tròn mắt kinh ngạc.
Cảnh tượng này... đúng là có hơi kỳ lạ.
Tuy nhiên, Ernie không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh họ, cũng không làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người.
Vì đều là con cái của các gia tộc thuần huyết, dù gia đình không qua lại nhiều, nhưng họ vẫn từng gặp hoặc biết đến nhau từ nhỏ.
Ernie biết Astoria có tính cách dịu dàng, dễ gần hơn so với nhiều đứa trẻ khác thuộc các gia tộc thuần huyết. Vì vậy, anh ấy không phản đối việc Esther kết bạn với cô ấy.
Hơn nữa, bất kể Esther chọn kết bạn với ai, anh ấy cũng không can thiệp.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là Esther thông minh hơn anh ấy. Nếu có ngày cô bất ngờ kết bạn với Malfoy hay một Slytherin nào khác, chắc chắn cô có lý do chính đáng.
Anh ấy không tin rằng Malfoy hay bất kỳ ai thuộc nhà Slytherin có thể lợi dụng được Esther.
Quan trọng hơn cả, năm nay anh ấy rất vinh dự trở thành nam huynh trưởng của nhà Hufflepuff, có trách nhiệm quản lý các học sinh khác.
Nghĩ đến điều này, Ernie cố gắng ngồi thẳng lưng hơn, để chiếc huy hiệu huynh trưởng trên ngực mình trở nên nổi bật nhất.