Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 219: Umbridge



Editor: Moonliz

Thật tiếc rằng cho đến khi tàu đến nơi, Esther vẫn không để ý đến chiếc huy hiệu huynh trưởng trên ngực Ernie.

Điều này khiến anh ấy có phần hụt hẫng.

Tuy nhiên, khi xuống tàu, cuối cùng Esther cũng nhận ra, cô hơi bất ngờ thốt lên: "A! Ernie, anh là nam huynh trưởng mới của nhà Hufflepuff năm nay à!"

Về việc Ernie được chọn làm huynh trưởng, tất nhiên Esther đã biết từ trước. Chỉ là gần đây cô quá bận rộn nên quên mất.

Thấy cô cuối cùng cũng chú ý, Ernie ngay lập tức đứng thẳng lưng, đầy tự hào nói: "Đúng vậy! Thật ra anh còn không dám tin vào điều này. Anh không nghĩ mình xuất sắc đến vậy. Hannah là nữ huynh trưởng, cậu ấy còn ngạc nhiên hơn cả anh khi được chọn."

Esther mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh ấy: "Đừng nghi ngờ bản thân. Anh vốn rất giỏi mà, có cô em gái xuất sắc như em thì làm sao người anh lại kém cỏi được chứ?"

Cả hai vừa cười vừa nói, cùng nhau bước xuống tàu. Từ xa, họ nhìn thấy Pansy Parkinson đang chỉ tay quát nạt một học sinh năm dưới với dáng vẻ hách dịch.

"Xem kìa, vừa làm huynh trưởng được vài phút đã bắt đầu lạm dụng quyền lực rồi," Ernie bực bội lầm bầm, sau đó giải thích với Esther: "Huynh trưởng năm nay của Slytherin là Malfoy và Parkinson, Gryffindor là Weasley và Granger, Ravenclaw là Goldstein và Patil."

Esther gật đầu, cô không xa lạ với những cái tên này.

Họ chọn ngẫu nhiên một chiếc xe ngựa để lên.

Trong nguyên tác, vì Harry chứng kiến cái chết của Cedric nên anh có thể nhìn thấy Vong mã. Nhưng năm nay, cô đã thay đổi kết cục, có lẽ Harry sẽ không thấy chúng nữa.

Đối với Harry, không thấy Vong mã cũng coi như là một điều may mắn.

Khi xe ngựa chuẩn bị khởi hành, màn che bất ngờ bị vén lên.

Draco Malfoy nhìn họ với vẻ mặt điềm nhiên: "Các xe khác đều chật kín rồi. Tôi có thể ngồi cùng các cậu được không?"

Dù nói như một câu hỏi, nhưng chưa đợi họ trả lời, hắn đã tự ý bước vào.

Esther không tin chút nào lời biện minh của hắn. Học sinh Hogwarts chỉ có từng đó, mỗi xe ngựa đều rất rộng rãi, đủ chỗ cho năm, sáu người ngồi thoải mái. Làm sao mà chật kín được?

Dẫu vậy, cô cũng không đuổi hắn xuống nên không nói gì.

Ernie có vẻ định nói gì đó, nhưng Draco không cho anh ấy cơ hội. Hắn ngồi xuống ngay bên cạnh Esther một cách tự nhiên.

Khoảng cách giữa họ không quá gần, cũng không tỏ ra thân thiết, nên Ernie không nhận ra điều gì bất thường. Anh ấy chỉ bực bội liếc nhìn Draco: "Bọn tôi còn chưa đồng ý, mà cậu đã ngồi xuống. Hay là bọn tôi xuống xe, nhường cả chiếc này cho cậu?"

Có lẽ vì cũng là huynh trưởng, dường như Ernie đã mạnh mẽ hơn trong lời nói.

Draco vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Không cần khách sáo thế đâu, các cậu cứ ngồi đây là được."

Ernie càng giận hơn: "Tôi đang mỉa mai đấy! Cậu không nghe ra à?"

Draco nhẹ nhàng đáp: "Ồ," khiến Ernie tức điên lên.

Hôm nay Malfoy làm sao thế? Cách cư xử khác trước, nhưng vẫn rất đáng ghét.

Ernie tức giận quay đầu đi, không muốn nhìn hắn nữa.

Điều này đúng ý Draco.

Hắn lợi dụng tấm áo choàng rộng của mình để lén nắm lấy tay Esther.

Esther liếc nhìn hắn một cái, Draco mỉm cười với cô.

Cô cũng không nhịn được mà mỉm cười đáp lại, sau đó quay đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Xe ngựa nhanh chóng dừng lại. Họ xuống xe một cách tự nhiên rồi bước vào Hogwarts.

"Thật kỳ lạ, sao Malfoy không đi cùng đám người Slytherin để phô trương, mà lại ngồi chung xe với chúng ta?" Ernie thắc mắc trước hành động của Draco.

"Hay là cậu ta được làm huynh trưởng nên tự cao quá, đến mức không thèm quan tâm đến chính người nhà Slytherin?"

Esther bị ý tưởng của Ernie chọc cười:

"Nếu đúng như vậy thì anh ấy đáng đời."

Cô tưởng tượng cảnh Draco bị mọi người lờ đi, tức giận đến mức nhảy dựng lên, càng nghĩ càng buồn cười.

Họ vừa trò chuyện vừa đi đến bàn dài của nhà Hufflepuff. Hannah đã ngồi đó từ trước, nhìn thấy họ, cô ấy vui vẻ vẫy tay chào.

"Chào buổi tối, Hannah. Chiếc huy hiệu mới rất hợp với chị đấy." Esther ngồi xuống bên cạnh cô ấy và khen ngợi.

"Cảm ơn!" Hannah cười tươi không khép miệng lại được. "Chị tin chắc Esther sẽ trở thành huynh trưởng vào năm tới."

Ernie thì không hài lòng, nhìn Esther trách móc: "Thật không công bằng. Vừa rồi em không hề khen huy hiệu của anh đẹp."

Esther lập tức đáp: "Đó là vì trong mắt em, Ernie là anh trai đẹp trai nhất thế giới. Dù có đeo huy hiệu hay không, đeo loại nào thì vẫn luôn rất ngầu!"

Ernie thỏa mãn, tươi cười đi khoe với Justin về vị trí mới của mình.

Khi các học sinh mới bước vào, lễ phân loại bắt đầu.

Thông thường, trong lúc này, chiếc Nón Phân Loại sẽ hát một bài mô tả đặc điểm của bốn nhà và trách nhiệm của nó. Nhưng năm nay, bài hát lại khác.

Chiếc Nón kể về sự thành lập của Hogwarts và việc bốn nhà sáng lập chia rẽ vì bất đồng quan điểm. Cuối cùng, nó kêu gọi mọi người phải đoàn kết.

Phần lớn học sinh không hiểu ý nghĩa, chỉ thì thầm cho rằng năm nay chiếc Nón hát sai chủ đề. Không ai nhận ra đây thực sự là một lời cảnh báo.

Esther vô thức nhìn về phía bàn của Slytherin, nơi Draco đang cúi đầu nói chuyện với Blaise Zabini, không hề quan tâm đến bài hát của chiếc Nón.

Sự đoàn kết đối với Hufflepuff không quá khó. Trong nội bộ nhà, họ vốn rất gắn bó. Nhưng để đoàn kết cả bốn nhà lại thì gần như là điều không tưởng, đặc biệt là với Slytherin – nhà mà ngay cả nội bộ cũng khó hòa hợp, chưa nói đến việc hòa thuận với các nhà khác.

Tuy nhiên, cách nhanh nhất để khiến các nhóm khác biệt đoàn kết là tạo ra một kẻ thù chung.

Esther liếc nhìn lên bàn giáo sư, nơi bóng dáng màu hồng nổi bật của Umbridge xuất hiện. Cô nghĩ, chẳng phải kẻ thù này đã đến rồi sao?

Sau khi lễ phân loại kết thúc, như thường lệ, cụ Dumbledore không nói những điều dài dòng. Cụ ân cần để học sinh ăn tối trước.

Mọi người đã trải qua một ngày dài, ai nấy đều đói. Và đặc biệt, nhà Hufflepuff luôn là nhà tập trung nhất khi ăn.

Esther cũng không ngoại lệ.

Sau bữa tối, cụ Dumbledore đứng lên phát biểu chính thức. Cụ giới thiệu hai giáo viên mới: Giáo sư Grubbly Plank sẽ thay thế bác Hagrid đảm nhận môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, còn Umbridge sẽ dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Sau đó, một sự việc bất ngờ xảy ra. Khi cụ Dumbledore đang nói, bà Umbridge đột ngột đứng dậy.

Bà ta ho khan hai tiếng, cắt ngang lời của cụ.

Mặc dù người thấp, khi đứng dậy cũng không cao hơn lúc ngồi là bao.

Giọng bà ta the thé, sắc nhọn, và dù đã lớn tuổi, Umbridge lại cố tỏ vẻ ngây thơ như một cô bé. Điều này khiến người ta khó chịu vô cùng.

Bà ta mở đầu bằng vài lời khách sáo, nhưng nhanh chóng lộ rõ mục đích thật sự.

Umbridge được Bộ Pháp thuật cử đến. Bài phát biểu sau đó là một chuỗi lời khô khan và nhàm chán, khiến phần lớn học sinh buồn ngủ, còn tệ hơn cả giờ Lịch sử Pháp thuật.

Ernie mở to mắt như đang chú ý, nhưng thực tế tâm trí đã bay tận đâu.

"Chị thề, bà Umbridge này chắc chắn sẽ bị rất nhiều người ghét, trong đó có chị." Hannah thì thầm phàn nàn với Esther.