Editor: Moonliz
Ngày hôm sau là một ngày có nắng hiếm hoi, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Điểm trừ duy nhất có lẽ là gió hơi mạnh, những tia nắng ấm vừa mới chiếu xuống đã bị gió thổi bay đi, chỉ để lại một cơn gió lạnh lướt qua.
Hôm nay, Esther mặc chiếc áo choàng đồng phục dày hơn một chút, dùng một sợi dây thêu màu kem để buộc thấp tóc.
Hiện giờ tóc của cô đã rất dài, dài qua thắt lưng, vì tóc rất khỏe lại cộng thêm việc chăm sóc cẩn thận nên khi xõa ra, mái tóc trông như một dải lụa phát sáng, rất đẹp và quyến rũ.
Nhưng dù tóc có đẹp đến đâu cũng không thể chống lại gió, để không làm tóc bị rối, cô quyết định buộc lại trước khi đi đến làng Hogsmeade.
Khi cô ra ngoài, Ernie đã đợi sẵn trong phòng sinh hoạt chung để chờ mọi người ra.
Esther nhận thấy có lẽ chính vì Ernie trở thành huynh trưởng nên năm nay anh ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây. Anh ấy không chỉ học tập chăm chỉ hơn mà còn rất tận tâm với nhiệm vụ của mình là làm huynh trưởng nữa.
Giống như bây giờ, anh ấy không chỉ dậy sớm dọn dẹp phòng sinh hoạt chung để đợi mọi người, mà trong khoảng thời gian này còn nghiêm túc ôn bài.
Lúc này, Esther chợt nhận ra, không biết từ lúc nào, mọi người đều đã lớn lên.
Họ không còn là những đứa trẻ ngây thơ khi mới vào học nữa.
Mặc dù Esther cảm thấy rất tự hào về sự trưởng thành của Ernie, nhưng cô vẫn quyết định rằng trong kỳ nghỉ này, nhất định không thể để cha David thấy Ernie học hành chăm chỉ như vậy.
Nếu không, chắc chắn cha cô sẽ so sánh giữa hai người họ và bắt đầu ép Esther học thêm đủ thứ.
Cô quyết định sẽ không tham gia vào cuộc đua học tập, bắt đầu từ cô.
Esther lặng lẽ đi tới, Ernie nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên: "Chào buổi sáng, Ess."
"Chào buổi sáng."
Esther liếc qua quyển ghi chép của anh ấy, những dòng chữ dày đặc và ngay ngắn khiến cô cảm thấy hơi khó chịu trong giây lát.
Quả thật cô vẫn rất ghét cảm giác kiến thức đi vào đầu vào buổi sáng sớm như vậy.
"Chúng ta đi ăn sáng thôi, thật sự là gần đây anh học hành chăm chỉ quá khiến em cũng thấy hơi sợ rồi đấy." Esther lẩm bẩm: "Anh tuyệt đối đừng để cha em thấy như vậy, nếu không ông ấy sẽ bắt em học theo anh đấy."
Ernie bị Esther làm cho bật cười, anh ấy đóng sách lại, nhưng trong ánh mắt thoáng hiện một tia lo lắng khó ai nhận ra.
"Anh chỉ nghĩ rằng mình đã trở thành huynh trưởng, thì nên cố gắng hơn, làm gương cho mọi người." Ernie nói: "Mà dù có chuyện gì thì chắc chắn anh cũng không dám qua trước mặt dượng David đâu. Dù sao từ lần đầu gặp dượng, anh đã rất sợ rồi."
Lúc này, Hannah và Justin lần lượt đi ra, bốn người họ chào hỏi nhau rồi cùng nhau đi đến đại sảnh đường để ăn sáng.
Vì hôm nay được đến làng Hogsmeade, nên không khí bữa ăn trong hôm nay vui vẻ hơn nhiều so với bình thường.
Mọi người nhanh chóng ăn sáng xong rồi háo hức đi ra ngoài lâu đài.
"Cậu nghĩ hôm nay sẽ có bao nhiêu người đến nhỉ?"
Hannah khoác tay Esther, nghiêng đầu hỏi Ernie và Justin.
"Chắc sẽ không ít đâu, dù sao thì bên nhà Hufflepuff của chúng ta cũng có đến bốn người rồi."
Justin trả lời cô ấy.
"Cũng chưa chắc." Ernie có ý kiến khác: "Dù sao thì lúc nào nhóm Hufflepuff của chúng ta cũng thích tham gia các sự kiện, có thể các nhà khác không nhiệt tình như chúng ta, ít nhất chắc chắn là không có ai trong Slytherin tham gia đâu."
Esther thấy thật thừa thãi khi Ernie nói câu này: "Chắc chắn sẽ không có ai trong Slytherin tham gia buổi tụ họp của chúng ta đâu."
Nói chuyện xong, họ đã đến trước cửa Quán Đầu Lợn.
Biển hiệu gỗ cũ kỹ treo trước cửa, trên đó vẽ một cái đầu lợn bị chặt, đầy vết máu.
Nếu quán không nằm trong làng Hogsmeade sầm uất, thì chỉ với tấm biển kỳ quái này, chắc chắn sẽ không có nhiều người dám bước vào.
Bốn người họ nhìn nhau một chút, rồi Ernie bước đi trước, giọng hơi căng thẳng nói: "Đến cửa rồi, chúng ta cứ vào thôi."
Vì có anh ấy mở lời, những người còn lại cũng theo vào.
Trông Hannah có vẻ hơi sợ hãi, cô ấy nắm chặt cánh tay Esther không buông.
Không gian bên trong không lớn, ánh sáng mờ mờ, hình như trong không khí còn có mùi của cừu.
Sàn nhà bẩn thỉu, đầy bụi bẩn, cửa sổ và các nơi khác cũng vậy, như thể đã mấy thế kỷ không được lau chùi.
Esther đã biết một chút về quán Đầu Lợn trước khi vào, nhưng vẫn bị sốc bởi cảnh tượng bên trong.
Cô đi cẩn thận, trong đầu thầm nghĩ, nếu biết vậy hôm nay cô đã không đi đôi giày mới này.
Trong quán, có rất nhiều người che mặt, trông họ vô cùng bí ẩn.
Esther nhìn thấy nhóm của Harry ngay lập tức, họ ngồi cạnh một chiếc bàn, trông có vẻ hơi lúng túng, trên bàn có vài cốc bia bơ.
"Chào!" Justin là người đầu tiên tiến lên bắt chuyện.
Mặc dù hồi năm thứ hai Justin và Harry có một vài hiểu lầm nhỏ, nhưng sau đó họ vẫn duy trì quan hệ khá tốt, ngoại trừ khi anh ấy ủng hộ Cedric trong vụ Chiếc Cúp Lửa.
"Chỗ này còn nhiều chỗ trống lắm, ngồi đi, tớ cứ tưởng hôm nay chỉ có hai ba người đến, ai ngờ lại đông như vậy." Hermione nhìn họ với vẻ vui mừng, Ron và Harry cũng tươi cười, chào hỏi họ một cách thân thiện.
"Đừng vội, bọn em là nhóm đầu tiên đến, chắc chắn còn có người khác tới sau."
Esther liếc nhìn chiếc ghế, cẩn thận không ngồi xuống.
Không phải cô có chứng ám ảnh sự sạch sẽ, mà là thực sự quá bẩn.
Ernie nhạy bén nhận ra động tác nhỏ của cô, bèn rút đũa phép và thực hiện vài phép dọn dẹp liên tiếp cho chiếc bàn và ghế.
Ông chủ quán nhìn thấy hành động của họ, thở dài một hơi không hài lòng.
Sự chú ý của Esther bị thu hút bởi ông ấy.
Cô nhận ra người đàn ông cao gầy, tóc và râu dài này là Aberforth Dumbledore, em trai của hiệu trưởng Dumbledore.
Có lẽ do ánh mắt quá rõ ràng của cô, Aberforth nhận ra và không chút do dự nhìn cô chằm chằm.
Esther vội vàng thu ánh nhìn lại, ngồi xuống cùng với Hannah.
Khi họ vừa ngồi xuống, cửa quán lại mở ra.
Lần này, rất nhiều người bước vào từ bên ngoài.
Rất đông học sinh nhà Gryffindor, George, Fred, Neville, Lavender, Ginny, Lee, Angelina, Colin và một vài học sinh Gryffindor khác mà Esther không quen biết.
Số học sinh Ravenclaw ít hơn, chỉ có Cho, Luna và ba cậu con trai Ravenclaw mà Esther không biết.
Điều làm Esther ngạc nhiên là Susan, người vốn chưa quyết định sẽ đến hay không, cuối cùng cô ấy cũng tới, cô ấy đến cùng một chàng trai trong đội Quidditch Hufflepuff.
Có lẽ vì quá nhiều người vào quán cùng một lúc, Aberforth nhìn họ với vẻ hơi bất ngờ, còn vài khách hàng còn lại trong quán cũng nhìn họ với ánh mắt đầy ngạc nhiên.
"Đây là hai ba người mà cậu nói à?" Ron há hốc mồm nhìn mọi người, không nhịn được hỏi Hermione.
Hermione cũng không nghĩ là sẽ có nhiều người đến vậy, nhưng có thêm người thì vẫn hơn là không có ai.
Còn Harry, từ lúc Cho bước vào, ánh mắt anh đã không thể rời khỏi cô ấy.