Editor: Moonliz
Số người đến quá đông, khiến cho quán Đầu Lợn vốn đã không lớn, giờ đây trở nên càng chật chội và ồn ào hơn.
Esther liếc nhìn và thấy sắc mặt Aberforth đã thay đổi, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi buồn cười.
Cô cố nén tiếng cười, rồi lần lượt chào hỏi những người quen.
Cho biết Cedric đã tỉnh lại, trong kỳ nghỉ hè năm nay cô ấy còn về quê của cô ấy cùng gia đình Cedric, nên tâm trạng của cô ấy luôn rất ổn định và bình thản.
Khác với trong truyện, lần này Cho đến một mình, cô ấy không dẫn theo người bạn mà cuối cùng đã tiết lộ bí mật trong nguyên tác.
Esther đoán có lẽ vì Cedric không chết, lòng cô ấy cũng không còn đau khổ như trong truyện, nên cô ấy không cần ai luôn bên cạnh.
Cho ngồi bên cạnh Esther, tươi cười thân thiết với cô.
Dĩ nhiên, cô ấy cũng không có cảm tình gì đặc biệt với Harry, và Harry đáng thương, vẫn chỉ là tình đơn phương.
Anh vẫn cứ giữ im lặng, không dám bày tỏ tình cảm.
George và Fred lấy hơn hai mươi cốc bia bơ từ Aberforth, Hermione nhìn thấy nhiều người đến thì cười tươi không ngừng, cô ấy vội vàng bảo Ron mang thêm vài chiếc ghế lại.
Đương nhiên là mỗi người tự trả tiền bia bơ, Esther lục túi áo choàng và sắc mặt cô bỗng thay đổi một chút.
Cho ngồi bên cạnh nhanh chóng chú ý đến sự thay đổi đó, bèn thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Em quên mang tiền à? Không sao, chị trả giúp em."
Esther lắc đầu, từ trong túi lấy ra một đồng Galleon vàng: "Không phải là quên tiền, chỉ là không mang tiền lẻ, hình như một cốc bia bơ là sáu Sickles, có nghĩa là ông ấy sẽ phải trả lại cho em mười một Sickles, mà em không muốn mang theo nhiều tiền lẻ như vậy trong túi."
Cô nói xong, ném đồng Galleon vàng vào tay một trong hai anh em Weasley (tạm tha cho cô vì đến giờ vẫn chưa thể phân biệt được George với Fred) một cách chính xác, và bảo anh ấy không cần trả lại tiền lẻ.
Anh em Weasley nhanh chóng khen cô hào phóng.
Mọi người cũng không nhận ra điều gì lạ lẫm, không khí vẫn rất náo nhiệt.
Chỉ có Esther là cảm thấy tâm trạng không yên.
Vì khi vừa tìm tiền xu, cô mới phát hiện ra rằng hôm nay hình như cô đã để chiếc gương hai mặt lại trong ký túc xá.
Cô đã có thể tưởng tượng ra cảnh Draco sẽ phát điên vì không thể liên lạc với cô.
Mặc dù Esther đang ngồi đây, nhưng tâm trí cô đã bay đi đâu mất rồi.
Sau khi mọi người ngồi xuống, cuộc trò chuyện chính thức bắt đầu.
Hermione lên tiếng giải thích lý do vì sao cô ấy muốn lập nhóm học tập, cô ấy không ngần ngại nhắc đến tên Voldemort và nhấn mạnh rằng hắn ta đã trở lại.
Mọi người trong quán đều có những phản ứng khác nhau, phần lớn vẫn rất sợ hãi.
Vì Esther cũng đã nhấn mạnh với các học sinh Hufflepuff về việc Voldemort trở lại, nên những học sinh Hufflepuff có mặt ở đây không có quá nhiều thay đổi về biểu cảm, trong khi một cậu học sinh Ravenclaw có vẻ không tin lắm, đã chất vấn Harry vài câu, khiến sắc mặt Harry lập tức trở nên khó chịu. Suốt năm qua, vì nhiều lý do, tính cách của anh đã trở nên nóng nảy hơn rất nhiều.
Họ tranh cãi một lúc, may mà cuối cùng không gây ra cãi vã.
Mẹ và dì của Susan đều làm việc tại Bộ Pháp thuật, cô ấy đề cập đến việc Harry đã dùng bùa chú Thần hộ mệnh để đẩy lùi Giám ngục trong kỳ nghỉ hè, rồi hỏi Harry liệu anh thật sự có thể triệu hồi được Thần hộ mệnh đúng không.
Harry gật đầu xác nhận điều đó.
Trong số những người có mặt, ngoài Harry, chỉ có Esther là cũng có thể triệu hồi Thần hộ mệnh, vì vậy mọi người đều tò mò, và rất nhiều người thán phục.
"Esther cũng biết làm Thần hộ mệnh á!" Ernie không hiểu sao lại bắt đầu so sánh: "Và em ấy học được từ năm thứ hai rồi!"
Còn sớm hơn cả Harry nữa!
Esther lặng lẽ đưa cốc bia bơ của mình cho anh ấy, trong ánh mắt nghi ngờ của Ernie, cô nói: "Em không muốn uống nữa, anh uống giúp em nhé."
Ernie hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy.
May là mọi người không chú ý quá nhiều, chủ yếu họ vẫn chú tâm vào Harry.
Sau khi Susan mở lời, những người khác cũng bắt đầu hỏi thăm về các câu chuyện liên quan đến Harry mà họ nghe được trong trường.
Mặc dù phần lớn những tin đồn có vẻ rất ngớ ngẩn, nhưng hầu hết đều là sự thật, và mọi người càng hỏi càng thán phục, khiến tâm trạng của Harry cũng trở nên thoải mái hơn.
Cho đến khi Luna, người vốn đang mơ màng ngồi một bên, bất ngờ lên tiếng hỏi: "Vậy nên anh là một công chúa, và chuyện anh đánh bại một con rồng xấu xa cũng là sự thật à?"
Harry: .............
Esther: ............
Không thể chịu nổi, thật sự không thể chịu nổi.
Sao mà vẫn có người nhớ tới cái tin đồn vô lý mà Esther cố tình phát tán hồi năm thứ hai vậy???
Là người khởi xướng, Esther không thể nhịn được mà cười phá lên.
Những học sinh khác, những người biết về thế giới Muggle, cũng bắt đầu cười theo. Ngay cả Hermione cũng không thể kiềm chế được.
Mặt Harry đỏ bừng trong tiếng cười của mọi người, anh vội vàng giải thích với Luna: "Cái đó không phải thật đâu! Anh cũng không biết sao lại có tin đồn vô lý như vậy nữa!"
Esther cười mà không nói gì.
Sau màn gián đoạn này, bầu không khí trong quán rượu trở nên hòa hợp hơn rất nhiều so với trước.
Hermione nhân cơ hội này tiếp tục cuộc trò chuyện.
Bây giờ là lúc thảo luận về thời gian và địa điểm cho buổi huấn luyện.
Về thời gian, hầu hết mọi người đều hiểu ý, đó là không thể chiếm dụng thời gian huấn luyện Quidditch của các đội trong trường.
Hermione đồng ý với tất cả yêu cầu của mọi người, rồi tạm thời ấn định sẽ tổ chức huấn luyện một lần mỗi tuần, nhưng thời gian cụ thể sẽ được thông báo sau.
Về địa điểm huấn luyện, mọi người đã đề xuất vài nơi nhưng đều bị bác bỏ.
Vì Esther đã sớm thông báo với Hermione về phòng Yêu Cầu, nên Hermione gần như không suy nghĩ lâu mà đề xuất gặp mặt tại đó. Tuy nhiên, cô ấy không nói thẳng cho mọi người biết Phòng Yêu Cầu ở đâu, chỉ nói rằng sau khi mọi thứ được xác định, cô ấy sẽ thông báo cho mọi người.
Sau đó, Hermione lấy ra một cuộn da cừu và một chiếc bút lông, cô ấy nghiêm túc nói với mọi người rằng cô ấy nghĩ tất cả những ai tham gia cuộc họp này cần phải ký tên vào giấy, để đảm bảo không tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai khác.
Hành động này khiến nhiều người có phần do dự, nhưng Esther lại chủ động cầm bút lông và rất điềm tĩnh, nhanh chóng ký tên mình lên giấy.
Sau khi ký xong, cô đưa bút cho Ernie. Ernie do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn ký tên lên giấy.
Khi họ đã mở đường, dù những người khác có phần nghi ngại, cũng không thể tiếp tục từ chối nữa.
Hermione nhìn Esther với ánh mắt cảm kích.
Esther đáp lại bằng một nụ cười tin tưởng.
Điều này khiến Hermione suýt nữa muốn ôm cô ngay tại chỗ.
Chỉ có Esther là biết rõ suy nghĩ thật sự trong lòng mình.
Cô cảm thấy không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, nếu không, Draco thực sự sẽ nổi điên mất!
Cuộc trò chuyện gần kết thúc, Hermione hài lòng thu lại cuộn da cừu. Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, cửa quán rượu lại bị mở ra lần nữa.
Mọi người cảnh giác nhìn về phía cửa.
Bên ngoài, Draco, mặc đồng phục Hogwarts, xuất hiện một mình.
Mặt hắn lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo, lướt qua họ với vẻ mặt không cảm xúc.
Thật tệ!
Esther muốn nép sau lưng Ernie theo bản năng.