Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 243: Bài Báo



Editor: Moonliz

Nhiệt độ giảm đột ngột, sáng Chủ Nhật trời bắt đầu có tuyết rơi.

Tin tức bác Hagrid trở về không gây được nhiều sự chú ý. Ngoài các học sinh Gryffindor, rất ít người quan tâm việc môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí do bác Hagrid hay giáo sư khác giảng dạy.

Esther đã hoàn thành bài viết của mình. Cô chia tiểu sử của Umbridge thành hai phần, hôm nay sẽ công bố phần đầu tiên.

Donna vẫn nằm lì trên giường trong ký túc xá. Cassie không chịu nổi cảnh đó, bước tới an ủi: "Đừng buồn quá. Cậu không ăn sáng rồi, ít nhất cũng phải đi ăn trưa với bọn tớ chứ? Đừng để bản thân bị đói đến ngất xỉu."

Donna lặng lẽ ló đầu ra khỏi rèm giường, vẻ mặt buồn bã nói: "Tớ ngốc quá đi trời ơi. Rõ ràng tớ biết Umbridge cố tình gây chuyện với tớ, nhưng tớ vẫn không kiềm chế được mà cãi nhau với bà ta. Giờ không chỉ bị phạt cấm túc, mà còn bị cấm thi đấu. Trong một thời gian ngắn như thế này thì làm sao Hufflepuff tìm được Truy thủ phù hợp đây?"

Esther quay lại nhìn Donna, an ủi: "Cậu không cần trách bản thân đâu. Umbridge vừa được mở rộng quyền lực, chắc chắn sẽ cố tình phô trương quyền uy một chút. Chẳng qua cậu chỉ vô tình trở thành mục tiêu thôi."

Những lời này không giúp Donna cảm thấy khá hơn. Cô ấy vẫn nằm trên giường, mặt mày ủ rũ như thể bầu trời sắp sụp đổ.

"Thật ra, so với việc bị cấm thi đấu, hình phạt cấm túc tối nay không phải đáng sợ hơn sao?" Cassie lo lắng nói. "Nhỡ đâu bà ta lại bắt cậu viết câu phạt thì sao?"

Chỉ nghĩ đến cảnh từng nét bút khắc vào mu bàn tay, máu của chính mình thấm lên mặt giấy, đã khiến Cassie rùng mình.

"Không sao." Donna tỏ ra không bận tâm: "Cứ viết thôi, chẳng còn cách nào khác mà."

Dù cô ấy tỏ ra bình thản, Cassie vẫn lo lắng thay cho cô.

"Hay thử dùng kẹo Trốn học tức thì của nhà Weasley đi?" Anne, người đang nghe họ trò chuyện, gợi ý: "Đây là sản phẩm nghịch ngợm bán chạy nhất của Fred và George. Tớ có vài viên."

Donna chỉ lắc đầu: "Hôm nay tránh được, nhưng ngày mai vẫn phải đối mặt. Chỉ cần Umbridge còn ở trường, sớm muộn gì tớ cũng phải chịu hình phạt này."

Nói xong, cô ấy giận dữ nói thêm: "Đây là lần đầu tiên trong đời tớ gặp phải chuyện bất công như vậy! Thật bực mình! Nếu ở thế giới Muggle, tớ đã tìm tới truyền thông để vạch trần giáo viên ác độc này rồi. Nhưng đáng tiếc, đây là thế giới phù thủy."

"Với lại, truyền thông còn nằm trong tay Bộ Pháp thuật." Ariana xen vào: "Umbridge và Bộ Pháp thuật là một phe, tất nhiên không đời nào họ sẽ đưa tin về chuyện này."

"Chưa hết đâu." Fiona tức giận nói: "Tớ phát hiện thư từ của chúng ta còn bị giám sát!"

Cô ấy vừa nhận được một lá thư từ gia đình. Ban đầu đọc thư cô rất vui, nhưng càng đọc càng giận, cuối cùng không nhịn được mà tham gia vào cuộc công kích Umbridge của mọi người.

"Cha tớ viết thư hỏi tại sao hơn một tháng nay tớ không gửi thư về nhà. Nhưng rõ ràng tớ đã viết rất nhiều lá thư! Sau đó tớ nhận ra trong mỗi lá thư gửi đi, tớ đều nhắc đến việc phàn nàn Umbridge. Có lẽ vì thế mà thư của tớ chưa bao giờ rời khỏi Hogwarts, mà đã bị chặn lại."

Esther gật đầu xác nhận: "Không cần nghi ngờ gì nữa, đúng là như vậy. Umbridge luôn giám sát thư từ trong trường. Ban đầu bà ta chỉ nhắm vào nhóm của Harry, nhưng giờ thì đã mở rộng ra toàn bộ học sinh và giáo viên."

"Sao bà ta dám làm vậy!" Anne, người luôn hòa nhã, cũng tức giận nói: "Đây là quyền riêng tư của chúng ta! Bà ta lấy quyền gì để kiểm tra?"

"Merlin ơi! Nếu bà ta phát hiện cậu nói xấu bà ta, liệu có nhằm vào cậu không?"

Cassie bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của Fiona.

"Chắc không sao đâu," Esther an ủi: "Nhiều người nói xấu bà ta lắm, không chỉ mỗi Fiona viết như vậy đâu. Bà ta không thể trừng phạt tất cả được. Nhưng nếu xui xẻo để bà ta đọc được, thì có thể bà ta sẽ nhằm vào cậu đấy."

"Cứ trừng phạt đi!" Fiona cũng bực bội: "Chẳng lẽ vì mấy chuyện này mà bà ta có thể tống tớ vào Azkaban chắc? Đây là đi học hay ngồi tù vậy? Một chút tự do cũng không có!"

Mọi người thở dài, cuối cùng quyết định không thể để chỉ vài người trong nhóm họ phàn nàn về Umbridge. Họ bèn ra khỏi ký túc xá, mang những tin tức này lan truyền cho người khác.

Cùng nhau chê bai Umbridge vẫn khiến tâm trạng tốt hơn.

Đừng bao giờ đánh giá thấp tốc độ lan truyền tin tức của Hufflepuff. Đến giờ ăn tối, gần như tất cả học sinh trong trường đều biết chuyện thư từ bị Umbridge giám sát.

Ở độ tuổi này, học sinh rất nhạy cảm với sự xâm phạm quyền riêng tư, nên hành động của Umbridge khiến không ít người khó chịu. Trong bữa tối, Esther không đếm được bao nhiêu lần cô nghe mọi người lén gọi Umbridge là "con cóc hồng" hay "mụ phù thủy già."

Sau bữa tối, Esther trở về ký túc xá, lấy những tài liệu mà cô đã chuẩn bị từ trước và rời đi vội vàng.

Các bạn cùng phòng hỏi cô định đi đâu, cô chỉ cười đáp như mọi khi: "Đi trò chuyện với các bức tranh, xem có moi được thêm thông tin gì về Umbridge không."

Tại tầng ba, cô gặp Draco.

Vì còn sớm, họ không vội dán bài báo mà ngồi trò chuyện trong góc hành lang.

"Cái gã to con Hagrid quay lại rồi." Draco bắt đầu than phiền. "Nói thật, anh ước gì Umbridge đuổi ông ta đi. Em không biết ông ta dạy dở thế nào đâu."

Esther cười, xoa đầu Draco như đang dỗ trẻ con: "Yên tâm đi. Với mức độ trọng dụng của cụ Dumbledore dành cho bác Hagrid, ngay cả khi anh bị đuổi học, bác Hagrid vẫn sẽ yên vị."

Draco lập tức gạt tay cô ra, vẻ mặt không thể tin nổi: "Em không thể an ủi anh tử tế hơn à? Và đừng có chạm vào đầu anh. Tóc anh mà rối thì sao?"

Esther cũng không nhịn được đáp lại: "Vậy anh bớt xịt keo vuốt tóc đi. Cứ thế này thì sớm muộn gì anh cũng bị hói thôi!"

Draco hừ một tiếng, nói: "Đừng có hù dọa, anh không thể bị hói được."

(Nhưng điều đó không chắc đâu.)

Esther nghĩ thầm. Bỏ qua những ảnh hưởng của diễn viên đời trước, với chất lượng nước và gen di truyền ở Anh, hói đầu là chuyện khá phổ biến.

Ngay cả cha cô, khi lớn tuổi, tóc cũng rụng ít nhiều. Tuy chưa đến mức hói, nhưng tóc ông cũng thưa hơn so với thời trẻ.

Draco không thừa nhận điều đó, nhưng Esther biết rõ.

Cả hai bỏ qua chuyện tóc tai, Esther nhìn đồng hồ và nhắc Draco: "Thời gian đủ rồi, chúng ta bắt đầu hành động thôi!"

Draco cầm bài báo mà cô đã viết, đọc qua một lượt rồi khen ngợi: "Em viết tốt thật đấy. Có khi sau này làm phóng viên được đấy."

Esther cười, từ chối: "Không đời nào. Ước mơ lớn nhất của em là trở thành kẻ ăn bám. Và nhìn vào đống tài sản mà ông nội để lại, thì em đã thực hiện được giấc mơ đó rồi."

Nghe cô nói, Draco thì thầm điều gì đó mà cô không nghe rõ.

"Anh nói gì cơ?"

"Không có gì, mau dán bài đi!"