Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 244: Phóng sự độc quyền về Umbridge



Editor: Moonliz

"Phóng sự độc quyền về Dolores Jane Umbridge - Phần 1"

"Chắc hẳn mọi người đều còn nhiều điều chưa biết về vị giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới này. Thực tế, cả Bộ Pháp thuật cũng không hiểu rõ về bà ta. Mọi người chỉ biết rằng bà là một tay chân trung thành của Bộ trưởng Fudge, hết mực ủng hộ tư tưởng thuần huyết và kịch liệt bài xích dân Muggle.

Tuy nhiên, sau một thời gian tiếp xúc, chắc các học sinh đã nhận ra sự lạnh lùng và tàn nhẫn trong tính cách của bà ta. Trong thế giới Muggle, người ta thường cho rằng những khiếm khuyết tính cách như vậy không chỉ do bản chất bẩm sinh mà còn chịu ảnh hưởng lớn từ gia đình và môi trường trưởng thành.

Vậy, chính xác thì kiểu gia đình nào đã hình thành nên tính cách méo mó như thế của bà ta?

Trước tiên, cần phải làm rõ một điều: Dolores Jane Umbridge không phải là một phù thủy thuần huyết. Dù bà ta luôn tự nhận mình xuất thân từ gia tộc thuần huyết Selwyn, nhưng thực chất, đây chỉ là lời nói một phía từ bà ta.

Nếu ai đó có người thân làm việc lâu năm ở Bộ Pháp thuật, có lẽ họ biết rằng nhiều năm trước, tại Cục Bảo trì Pháp thuật từng có một người đàn ông tên Orford Umbridge, chính là cha ruột của giáo sư Umbridge. Mẹ của bà ta là một Muggle, và ngoài bà ta ra, gia đình còn có một người em trai bị "Squib" (kẻ không có khả năng sử dụng phép thuật).

Có lẽ con người càng thiếu điều gì lại càng khao khát điều đó, nên chúng ta có lý do để tin rằng chính vì không phải thuần huyết mà Umbridge luôn cố nhấn mạnh và giả vờ rằng mình xuất thân từ một gia tộc phù thủy cao quý.

Đồng thời, mối quan hệ giữa bà ta và gia đình vô cùng căng thẳng. Bà ta khinh thường người cha làm lao công cả đời ở Bộ Pháp thuật, càng khinh thường mẹ mình là một Muggle và cậu em trai không có phép thuật.

Umbridge cho rằng mẹ mình nông cạn và ngu ngốc, đối xử với bà ấy vô cùng tệ bạc. Từ nhỏ, bà ta không hề tôn trọng hay biết ơn mẹ, mà thường xuyên sỉ nhục và coi thường bà. Kết quả là đến năm 15 tuổi, cha mẹ Umbridge ly hôn, mẹ bà ta dẫn em trai rời đi, bỏ mặc bà ta ở lại.

Chúng ta không thể phủ nhận rằng chính những trải nghiệm bất hạnh trong gia đình đã góp phần tạo nên tính cách tàn nhẫn và lạnh lùng của bà ta. Dù nhiều năm sau đó, bà ta đã tự biến mình thành mẫu "người thành công" mà bà ta tưởng tượng, nhưng sâu thẳm bên trong, bản chất của bà ta vẫn không hề thay đổi.

Tôi chân thành hy vọng giáo sư Umbridge có thể dũng cảm hơn, thành thật đối diện với con người thật của mình, và đừng giả vờ nữa.

Thật sự, điều đó khiến bà giống hệt một con cóc màu hồng."

Trước cửa phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff.

Justin đọc từng chữ trên tờ giấy, xung quanh bỗng chốc trở nên im lặng.

Đã đến giờ ăn sáng, hơn chục học sinh nhà Hufflepuff đứng tụm lại quanh anh ấy, chăm chú lắng nghe.

Hannah đưa tay lấy tờ giấy từ tay Justin, mắt mở to, ánh lên vẻ thích thú và tò mò không che giấu nổi.

"Trời ơi! Ai viết thế này? Có thật không đây?"

Esther, người gây ra toàn bộ chuyện này, đứng lặng lẽ trong đám đông.

Thực ra, tối qua cô định làm mọi thứ thêm bí ẩn bằng cách dán tờ báo cáo này trong phòng sinh hoạt chung của cả bốn nhà, nhưng Draco đã phản đối.

Hắn cho rằng điều đó không cần thiết và sẽ tăng thêm rủi ro. Với Hufflepuff và Slytherin thì dễ, vì họ có thể tự vào, nhưng để vào phòng của Gryffindor và Ravenclaw thì không đơn giản.

Vì vậy, Esther đành thỏa hiệp, dán báo cáo ở cửa ra vào của các phòng sinh hoạt chung.

Ernie vừa định nói gì đó thì nghe Susan hét lên từ phía trước: "Mọi người mau lại đây, ở đây cũng có!"

Cả đám xô đến chỗ Susan.

Cô ấy cầm một tờ giấy da giống hệt tờ tìm thấy ở cửa, cả nội dung lẫn nét chữ đều y như nhau.

"Phía trước nữa cũng có!"

Một số học sinh tinh ý phát hiện trên tường phía trước cũng dán vài tờ báo cáo.

"Thần thánh nào làm chuyện này vậy? Bất kể câu chuyện có thật hay không, việc dán được từng này thứ dưới mũi lão Filch quả là kỳ tài!"

Có người không nhịn được cảm thán.

Esther nhân cơ hội nói: "Em thấy những gì viết trong đó rất hợp lý, biết đâu lại là thật. Đặc biệt câu cuối thì đúng chắc luôn rồi."

Mọi người cười phá lên.

Trên đường đến Đại sảnh đường, mỗi vài bước họ lại nhìn thấy một tờ phóng sự tương tự, dán khắp nơi. Học sinh gặp trên đường ai cũng hào hứng bàn luận về những gì viết trong bài và cố đoán xem ai là người đứng sau chuyện này.

Khi đến Đại sảnh đường, Umbridge đã được báo tin và vội vàng xuất hiện. Bà ta ra lệnh cho lão Filch phải tiêu hủy hết tất cả các tờ báo, nhưng vì số lượng quá lớn, gần như dán kín cả lâu đài, nên việc xử lý cần khá nhiều thời gian.

Một số học sinh nhanh trí đã giấu đi tờ báo mà họ lén lấy xuống.

Umbridge đứng đó, ngực phập phồng kịch liệt, khuôn mặt tái xanh, ngay cả nụ cười giả tạo thường ngày cũng không sao nặn ra nổi.

Ánh mắt bà ta quét khắp Đại sảnh đường, thu lại toàn bộ những ánh mắt tò mò và trêu chọc từ học sinh.

Biểu cảm trên mặt bà ta trở nên dữ tợn hơn, như thể muốn tìm ngay kẻ gây ra chuyện này và xé người đó thành từng mảnh.

Sau khi hít sâu hai hơi, bà ta cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, tiến lên bục giảng và nói với đám học sinh đang xôn xao: "Các trò, vì một số trò đùa nghịch ác ý, tôi buộc phải nghi ngờ về mức độ an toàn của Hogwarts. Từ hôm nay, mọi hoạt động ngoại khóa sẽ bị đình chỉ. Tất cả học sinh sẽ phải đi học và tan học theo giờ cố định. Sau giờ học, mọi người phải trở về ngay phòng sinh hoạt chung của nhà mình, không được ra ngoài. Nếu ai vi phạm nội quy, sẽ bị đuổi học ngay lập tức."

Phía dưới vang lên những tiếng xì xào khó chịu và huýt sáo phản đối.

Umbridge phớt lờ những âm thanh đó, cuối cùng cũng nặn ra một nụ cười cứng nhắc và giả tạo: "Tôi rất buồn khi có người dùng những lời bịa đặt ác ý như vậy để bôi nhọ tôi. Tất cả những gì viết trên đó đều là dối trá! Tiếp theo, tôi sẽ điều tra triệt để vụ việc này. Những kẻ gây ra trò đùa này tốt nhất đừng để tôi phát hiện ra các người là ai, nếu không, các người sẽ phải trả giá đắt."

Bà ta nói những lời cuối cùng với vẻ căm tức, ánh mắt lại rơi ngay vào nhóm Harry.

Rõ ràng, bà ta nghi ngờ họ đầu tiên.

Mặc dù nhóm Harry đã cố gắng che giấu sự khoái trá của mình, nhưng một chuyện thú vị như vậy làm sao họ có thể không cười? Harry cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết kể từ đầu học kỳ đến giờ.

Anh nhìn thẳng vào Umbridge mà không hề sợ hãi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, trông càng thêm khinh thường.

Đôi mắt của Umbridge vẫn đầy độc ác, bà ta nhìn chằm chằm Harry vài giây trước khi miễn cưỡng rời ánh mắt đi, cố gắng tỏ ra như mình không hề bị ảnh hưởng.

Cứ như thể những lời bôi nhọ kia chỉ là một chuyện vu vơ, không đáng bận tâm.

Nhưng chỉ mình bà ta biết, trong lòng bà ta đang sợ hãi đến nhường nào.

Bởi vì tất cả những gì viết trên đó đều là sự thật.

Trong đám đông, Draco lén nhìn Esther với ánh mắt lo lắng.

Esther tinh ý bắt gặp ánh mắt của hắn, cô nở một nụ cười nhẹ, như muốn nói: "Đừng lo, chỉ là chuyện nhỏ thôi."